Đối mặt với câu hỏi của Cổ Ngôn Duy, Bùi Ki cảm thấy không thể giải thích được, " Diêm Vương sống chỉ còn sống được hai tháng nữa, đó cũng không có gì bí mật"
Cổ Ngôn Duy mắt tối sầm, " Tên Diêm Vương đó trước giờ luôn gian xảo. Tôi luôn cảm thấy việc Lăng Mặc chỉ còn sống được hai tháng, trong đó chắc chắn có một âm mưu nào đó." “Hơn nữa, gần đây anh ta còn nghênh ngang trở lại tiếp quản Lăng Thị, đây có phải là điều mà một người sắp chết nên làm không? "
Bùi Kì cũng thất thần," Mặc dù tôi không hiểu tại sao anh ấy lại làm như vậy, nhưng chính bác Tân và cả bệnh viện cũng chẩn đoán như vậy không thể sai được, phải không?"
Cô vỗ vai Cố Ngôn Duy, “Anh không cần nghĩ nhiều.”
Cố Ngôn Duy thở dài: “Tôi đã lâu không gặp cô ấy,nên tôi có chút phát điên lên rồi. Không biết thời gian tới làm sao có thể tiếp tục chịu đựng
Bùi Kì cảm thấy mềm lòng một hồi, khó khăn nói: "Tôi sẽ tìm cách, cố hết sức sắp xếp cho anh gặp mặt An Nhiên, không để cho Lăng Mặc phát hiện ra."
Vẻ mặt của Cố Ngôn Duy đột nhiên trở nên phần khích, "Thật sao?"
Bùi Kì bất lực thở dài, "Tôi cũng hi vọng anh và An Nhiên có thể ở bên cạnh nhau. Tất nhiên, tôi muốn giúp đỡ."
Chỉ là, mỗi lần Hạ An Nhiên đi ra ngoài đều có tài xế và vệ sĩ đi cùng.
Gặp được cô ấy thì tốt, nhưng nếu việc Hạ An Nhiên gặp Cố Ngôn Duy bị phát hiện chắc chắn cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-lang-thieu/815642/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.