Hạ An Nhiên đột nhiên duỗi tay, kéo lấy cổ của Lăng Mặc, thuận thể từ từ chuyển mình. Ngón tay thuận theo ngực của Lăng Mặc vuốt lên trễn, xoa nhẹ ở gáy anh, thong thả ung dung vẽ vài vòng tròn.
Sau đó, liếc qua vị trí cô vừa vẽ vài vòng, cắn một phát...
Đáy mắt Lăng Mặc một mảnh u ám, bàn tay hung ác giữ chặt eo cổ.
Con mèo hoang này học từ đầu bản lĩnh câu dẫn người như này?
Hạ An Nhiên mấp máy môi đỏ, “... thế này, đã xem là qua ải chưa?”
Lăng Mặc nheo mắt, “ có chút động tác, cũng giống như là mặt, thường xuyên nhìn, thường xuyên dùng, cảm giác kích thích khống đủ nữa.”
Cơ thể Hạ An Nhiên bất động.
Đây là đang chế động tác quyến rũ của cô bây giờ với trước kia giống nhau sao?
Hạ An Nhiên khó khăn nặn ra nụ cười, “ yên tâm đi, đảm bảo với anh kích thích của mỗi ngày sẽ không giống nhau.”
Khóe miệng Lăng Mặc nhếch lên, “ có chút mong đợi đó."
Hạ An Nhiên nghe ra ý tứ của tên điên này, vậy là xem như qua ải rồi?
Ngay lập tức thở dài một hơi.
Người đứng dưới mái hiên, thật là quá khó khăn.
Chính vào lúc Hạ An Nhiên thở dài liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hạ An Nhiên nhìn sắc trời tối đen. liền biết chắc là Tồn quản gia đem đồ ăn tối đến.
Mấy ngày hôm nay, mỗi ngày ba bữa của cô đều là
Tồn quản gia mang đến.
Có mấy lần Hạ An Nhiên muốn xuống nhà ăn dưới lầu dùng cơm, ở trong phòng này dùng cơm, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-lang-thieu/815570/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.