Chương trước
Chương sau
Sau cuộc chạm tráng tưởng chừng sẽ có máu đổ kẻ mất người còn, ba chàng trai của Hắc Y Hội vẻ vang trở về bình an vô sự,thành công vã mặt lão đại Hắc Long Hội mà không tốn một binh một tốt nào. Thiên Dương cũng đến tụ tập cùng ba người họ cùng nhau uống rượu, Vạn Tùng hào hứng nói.
" Lão đại anh không có mặt lúc đó anh không biết đâu.Nhớ mặt của lão Kình ngư kia lúc bị chúng tôi bao vây ngược lại khiến tôi không sao nhịn được cười, lão ta cứ tưởng đã chiếm được lợi thế rồi nên vênh mặt lên. Ai ngờ lại bị vã đến ê cả mặt...ha ha ha."
" Tiếc là lúc đó tôi còn phục kích bên ngoài, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt ông ta. Nếu ông ta còn đến địa bàn của chúng ta gây rối, tôi nhất định chính tay vã mặt ông ta thật mạnh chứ không đơn giản là dằn mặt như lần này đâu." Lý Tư Thành nói.
" Lần này không làm được gì chúng ta lão nhất định sẽ ghi hận, các cậu nên cận một chút đừng chủ quan."
Trịnh Kỳ thì trầm tính hơn hai người họ, không phô trường ồn ào lời nói. Nhưng một khi ra tay thì chưa bao giờ thất bại. Hắn biết Long Kình đanh ngắm vào hắn, sau sự việc lần này chắc chắn ông ta càng muốn trừ khử hắn hơn. Vì hắn biết hắn nếu ông ta muốn chiếm lấy địa bàn Hắc Y Hội thì ngoài lão đại ra,hắn là chướng ngại lớn đối với ông ta. Trịnh Kỳ thầm thề với lòng mình, "ngày nào Trịnh Kỳ này còn sống thì nhất quyết không để ông ta thực hiện được ý đồ." Thiên Dương nâng ly rượu lên nói.
" Uống mừng chiến thắng của các cậu, cạn ly."
" Lão đại, anh cũng nên đưa chị dâu đến giới thiệu với bọn em đi chứ, dấu mãi thế?" Lý Tư Thành buôn lời trêu chọc.
" Cô ấy hay mắc cở lắm, hôm nào có dịp tôi sẽ giới thiệu với mọi người."
" Cái gì? Cô ta mà mắc cở sao? Cô ta dữ như cọp đánh em...."
Vạn Tùng chưa nói hết câu dường như nhớ ra việc gì đó liền ngừng lại, nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của Thiên Dương đang nhìn về phía mình mà cậu lạnh cả sống lưng. Cậu quên đi việc giờ Thanh Thanh đã là chị dâu tương lai của hắn.
" Cẩn thận cái mồm của cậu."
" Em biết sai rồi lão đại, em không dám nói chị dâu là cọp cái nữa."
" Còn dám nói."
" Em đã nhận sai rồi mà lão đại...."
Trịnh Kỳ và Tư Thành được phen cười muốn vỡ vụng vì tính nhanh mồm nhanh miệng của người anh em. Đã nói nhiều lần rồi mà vẩn không sửa được cái tính ấy,đúng là đáng đời.
Sáng hôm sau, Thanh Thanh vừa bước vào đến sảnh lớn của bệnh viện đã thấy mọi người xì xào bàn tán chuyện gì đó, nhưng cô tới thì họ lại im lặng tảng đi.
" Bọn họ làm sao thế nhĩ, tránh mình như tránh tà vậy?"
Không thèm chú ý đến họ, cô soạn hồ sơ bệnh án đến khám cho bệnh nhân. Phó An Tâm bên ngoài mở cửa bước vào với vẽ mặt lo lắng.
" Giờ này cậu còn tâm tình làm việc sao?Chuyện lớn rồi đấy!"
" Có chuyện gì cậu nói thử mình nghe xem lớn đến mức độ nào?"
Phó An Tâm mở điện thoại lên đưa trước mặt Thanh Thanh, cô nhíu mày nhìn những dòng chữ bên trong dòng tin tức." Nữ bác sĩ ngoại khoa bệnh viện X cặp kè đại gia già để đổi đời." Bên dưới còn có ảnh cô ôm ấp một lão già nhưng đã bị làm mờ đi không nhìn rõ được.
" Thật quá đáng mà, sao có thể viết linh tinh bôi nhọ nhân phẩm người khác vậy chứ!"
" Tấm ảnh này vừa nhìn đã biết là ảnh ghép rồi, cậu xem, phải kiện bọn họ vì tung tin không đúng mới được."
Thanh Thanh lướt xuống cuối trang, người đăng tin lại ẩn tên. Rõ ràng là có tật giật mình nên không giám đề tên mà, tài khoản đăng bài cũng là tài khoảng ảo.Rốt cuộc cô đã đắc tội với ai chứ?
Chuông điện thoại của cô vang lên, người gọi là Âu Thiên Dương. Không cần hỏi cô cũng biết anh gọi vì tin tức này.
" Em nghe đây."
" Em đã xem tin tức chưa?"
" Em đang xem,Thiên Dương anh tin em chứ?"
" Ngốc, anh không tin em chẳng lẽ tin bài báo kia sao?"
" Cám ơn anh."
" Đừng nói mấy lời khách sáo đó với anh, tìm người đã đăng tin trước đã.Việc này anh sẽ tra ra giúp em,vợ tương lai của Âu Thiên Dương này cần bám gót đại gia nào sao? Đúng là không có tầm nhìn mà."
Thanh Thanh đang không vui nhưng khi nghe mấy lời của anh cũng phải nở nụ cười.Đúng là tự luyến đến không ngờ mà. Phó An Tâm thấy biểu cảm trên mặt của Thanh Thanh khi nói chuyện với Âu Thiên Dương rất khác so với trước đây.Đợi Thanh Thanh cúp máy cô liền hỏi.
" Thanh Thanh, cậu và Âu Thiên Dương đang hẹn hò sao?"
Thanh Thanh nhìn An Tâm mĩm cười gật nhẹ đầu.
" Từ bao giờ thế?Cậu hay thật đấy dấu luôn cả mình."
" Mình đâu có dấu, chỉ là... chưa nói với cậu thôi."
" Còn viện lý do sao, để xem mình xử cậu thế nào."
Phó An Tâm nhào tới chọc vào eo của Thanh Thanh làm cô nhột không nhịn được mà cười lớn, cả hai cô gái cứ thế đùa giỡn trong phòng. Một lát sau cả hai ngừng đùa giỡn,An Tâm nắm lấy tay Thanh Thanh nói.
" Cuối cùng trong hai chúng ta cậu cũng có người yêu trước mình. Chúc mừng cậu nhé! Chã như mình vẩn là cẩu độc thân."
" Buồn gì chứ, chẳng phải cậu cũng có người cậu thích rồi hay sao? Cố lên mình tin cậu sẽ chinh phục được anh ấy."
"Anh ấy đã có người anh ấy thích rồi, nhưng cũng giống như mình, tình cảm anh ấy dành cho người kia cũng chỉ đơn phương thôi."
" Sao cậu biết?"
" Mình... nghe anh ấy nói như vậy?"
Người anh ấy thích là cậu, giờ cậu đã chọn Âu Thiên Dương đương nhiên anh ấy cũng giống mình,yêu một người mà người ta lại yêu một người khác. Anh ấy biết được chắc sẽ buồn nhiều lắm.
" An Tâm?? Cậu sao thế? Tự dưng lại thừ người ra vậy?"
" Không có gì, thôi mình về đây. Trực cả đêm giờ mệt quá phải về làm một giấc đây."
" Mình cũng phải đi khám bệnh rồi,để mình đưa tiễn cậu ra đến đại sảnh nhé!"
" Yêu cậu nhất."
Cả hai cô gái vui vẽ vừa đi vừa cười nói, bước gần đến quầy hướng dẩn đã nghe Tô An An dèm pha nói xấu cô.
" Các cô đó, đừng thấy vẽ bề ngoài của cô ta mà lầm tưởng.Không biết cái vẻ mặt ngây thơ đó đã lên giường với biết bao đàn ông rồi nữa đấy."
" Thật sao? Bác sĩ Trần trong đứng đắn thế mà, đúng là không thể đánh giá người khác qua vẽ bề ngoài mà."
" Đúng là không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài."
Trần Thanh Thanh vừa nói vừa bước về phía trước khiến những người đang nói xấu cô phải e dè.Riêng Tô An An vẩn vênh mặt lên nói.
" Cô cũng tự nhận không nên nhìn cô qua vẻ bề ngoài sao?"
" Tôi đồng ý với các cô là không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, ví dụ như bác sĩ Tô đây nhìn vẻ bề ngoài vô cùng xinh đẹp, tao nhã. Nhưng mở miệng ra thì toàn nói những lời cay độc, xấu xa. Vẻ bề ngoài không nói lên tính cách nhĩ."
" Cô nói ai xấu xa hả?"
" Nói cô đó, đừng thấy Thanh Thanh nhịn mà các người làm tới nhé. Giờ làm việc mà tụm năm tụm bảy nói xấu đồng nghiệp, các cô có thẹn với màu áo mình đang mặc không?"
Phó An Tâm chen ngang chắn trước mặt Thanh Thanh mắng xối xã vào mặt Tô An An, cô ta tức giận giơ tay tát An Tâm, vừa đúng lúc bàn tay Tô An An giáng xuống thì Nam Cung Dạ Thần xuất hiện chụp lấy cánh tay cô ta lại. Cái tát bị chặn lại, cô ta quay sang nhìn xem ai lại lớn gan lo chuyện bao đồng thì như chết sững khi nhìn thấy Dạ Thần.Trước giờ ngoài Âu Thiên Dương ra cô ta chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào soái như vậy.
Như sợ bẩn tay, Nam Cung Dạ Thần hất tay cô ra, Mặc Ảnh bước đến đưa cho hắn một chiếc khăn.Dạ Thần cầm lấy lau lau bàn tay rồi vứt vào sọt rác khiến Tô An An đen mặt. "Anh ta là đang chê mình bẩn sao?" Không để ý đến cô ta, Dạ Thần quay sang nhìn An Tâm và Thanh Thanh hỏi.
" Hai cô không sao chứ?"
" Không... không sao?"
An Tâm cũng giống như Tô An An bị nhan sắc của Dạ Thần mê hoặc, khi nghe anh hỏi cô mới hoàn hồn.
" Nam Cung thiếu gia, sao anh có mặt ở đây vậy?" Thanh Thanh hỏi.
" Tôi có chút không khỏe định đến kiểm tra thôi, trùng hợp thấy cảnh này. Không ngờ bác sĩ của bệnh viện lại hành xử như dân chợ búa, hở chút ra tay đánh người."
Nam Cung Dạ Thần vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía Tô An An, cô ta có chút chột dạ nhưng cũng nhanh chóng thay đổi sắc mặt khoanh tay trước ngực vênh mặt lên nói.
"Vị thiếu gia đẹp trai này nếu không hiểu chuyện như thế nào thì đừng vội đánh giá người khác như vậy, anh không biết được người phụ nữ mà anh đang bảo vệ kia xấu xa như thế nào đâu."
" Ý cô là bác sĩ Trần sao?"
" Đúng thế, cô ta một chân đạp hai thuyền, à không phải nói là đạp nhiều thuyền mới phải.Cô ta nhờ vào gương mặt ngây thơ vô số tội này mà mồi chài không biết bao nhiêu đàn ông, thậm chí những người đáng tuổi cha chú cô ta cũng không tha. Ể, đừng nói trong số đó có cả anh nữa đó! Đúng là thú vị thật."
" Cô nói nhiều như vậy cô có bằng chứng không?"
" Đương nhiên là có, anh xem đi trên mạng đăng đầy ra đấy.Cô ta ham giàu sang mà bám gót đại gia già đánh tuổi cha mình, không biết đã qua tay bao nhiêu đàn ông rồi."
" Từ khi nào vợ sắp cưới của tôi phải bám gót đại gia để được sung sướng vậy?"
Lời nói đi trước, Âu Thiên Dương mặc trên người bộ vest đen được thiết kế riêng nhanh chóng sảy bước vào. Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi thấy anh xuất hiện ở đây vào giờ này, đặc biệt là câu anh vừa thốt ra.Người đàn ông bạc tỷ này là mơ ước của biết bao cô gái trong thành phố, vậy mà giờ này lại tự nhận Thanh Thanh là vợ tương lai của mình. Tô An An không tin vào những gì mình nghe thấy liền chắn trước mặt anh hỏi.
" Âu thiếu, anh nói vợ sắp cưới là đang ám chỉ ai?"
" Cô là ai?"
" Em... em là con gái của công ty Tô thị, Tô An An.Chúng ta từng gặp nhau trong buổi party tháng trước anh không nhớ sao?"
" Tại sao tôi phải nhớ cô? Chẳng lẽ một con kiến bò dưới chân tôi cũng phải để ý sao?"1
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.