" Có gì mà em phải lo lắng vậy chứ, nếu báo chí có hỏi thì chúng ta công khai thôi,như thế không phải rất tốt sao?"
" Anh không sợ phóng viên lại làm phiền như lần trước sao? Với lại thân phận anh cao quý như vậy, còn em thì..."
" Thanh Thanh nghe anh nói này, anh yêu em là yêu bản chất con người em, không phải vì vẻ bề ngoài hay thân phận gia thế em thế nào. Những thứ vật chất phù hoa đó anh không thiếu, anh chỉ cần một người để yêu thương đó là em. Anh muốn cùng em đi hết quảng đời còn lại, chỉ em thôi em hiểu không?"
" Thiên Dương, anh... thật lòng muốn bên em cả đời sao? "
" Cô bé ngốc, anh yêu em. Mỗi một giây một phút của quãng đời còn lại anh đều muốn ở bên em, nghe rõ chưa?"
Nghe được chính miệng người mình yêu nói muốn cả đời cùng nhau, cảm giác ấy hạnh phúc đến mức xuýt chút nữa Thanh Thanh đã rơi nước mắt. Lần đầu tiên cô đánh cược với cuộc đời trao trái tim mình cho anh, xem ra cô không chọn sai rồi.
" Thanh Thanh, em còn đó không? Sao không trả lời anh?"
" Em đây, em nghe rồi. sến súa quá đi mất. Em... em làm việc đây, gặp anh sau."
Đầu dây bên kia vừa nói xong thì ngắt máy ngay, Âu Thiên Dương nhìn vào điện thoại công môi cười, " Lại ngượng rồi." Đặt điện thoại xuống anh tiếp tục xử lý công việc đang dang dở. Tiếng gỏ cửa vang lên, Trịnh Kỳ đẩy cửa bước vào.
" Lão đại."
" Có chuyện gì mà cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bac-si-kho-chieu/423633/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.