" Dù sao tôi không mất gì cả, cô tha cho anh ta đi."
" Nếu anh nói vậy thì tôi tạm tha cho hắn vậy, mau biến đi. Sau này còn để tôi nhìn thấy anh tái máy chân tay thì đừng trách tôi."
Tên kia được thả ra cắm đầu chạy không dám quay lại, Thanh Thanh quay lại nhặt túi đồ lúc nãy vì bắt tên kia đã đánh rơi, Nam Cung Dạ Thần vội bước tới.
" Để tôi giúp cô."
" Không cần đâu, tôi nhặt rồi."
Thanh Thanh ngước lên,Nam Cung Dạ Thần nhìn rõ mặt Thanh Thanh thoáng bất ngờ, đường nét trên mặt cô khá giống với mẹ hắn, đặt biệt là đôi mắt. Có khi nào?... hắn nhìn cô đến quên đi trời đất, nhận thấy món đồ hắn cứ cầm mãi không đưa Thanh Thanh hỏi.
" Anh gì ơi?"
" Hả?"
" Anh đang cầm hộp mì của tôi."
" Xin lỗi, của cô đây."
" Cảm ơn anh."
Thanh Thanh nhận hộp mì cho vào túi đồ đứng lên bước đi, Nam Cung Dạ Thần vội vã gọi.
" Cô gì ơi khoan đi đã."
" Có chuyện gì sao?" Thanh Thanh quay mặt lại hỏi.
" Cảm ơn cô lúc nãy đã giúp tôi."
" Giúp người là chuyện nên làm mà, ai cũng sẽ như thế thôi."
" Tôi có thể biết tên cô được không?"
" Tôi tên Trần Thanh Thanh."
" Trần Thanh Thanh? Cô bao nhiêu tuổi rồi?"
" Anh hỏi để làm gì?"
" Tôi... chỉ muốn biết thôi, à tôi tên Nam Cung Dạ Thần.Đây là danh thiếp của tôi."
Thanh Thanh cầm lấy danh thiếp đọc sơ lượt rồi mĩm cười nhìn anh.
" Chủ tịch tập đoàn NC Mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bac-si-kho-chieu/423629/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.