Sau bữa ăn Âu Thiên Dương đưa Thanh Thanh về nhà, anh đưa cô lên đến tận cửa vẩn không muốn buông tay cô ra, vẩn nắm khư khư tay cô nhìn cô với anh mắt lưu luyến. Thanh Thanh mĩm cười nhìn anh nói.
" Đến nơi rồi anh về đi."
" Không mời anh vào nhà sao?"
" Hôm nay em mệt quá hôm khác sẽ mời anh vào."
" Thôi được rồi, anh về trước đây em nghĩ ngơi đi."
Thanh Thanh quay nhìn theo bước anh đi bất chợt gọi.
" Thiên Dương?"
" Sao vậy? đổi ý mời anh vào nhà à?"
" Không phải, ừm... chuyện đăng ký kết hôn từ từ chúng ta bàn sau được không? Em thấy chúng ta như thế là quá vội vàng rồi."
" Em không muốn sao?"
" Ý em không phải thế, chúng ta quen biết không bao lâu anh hiểu về em được bao nhiêu? Lỡ như sau này anh chán em thì em phải làm sao?"
"Anh sẽ không chán em..... nhưng nếu em không muốn anh sẽ đợi."
" Anh... không giận đấy chứ?"
Âu Thiên Dương ôm cô vào lòng, đôi bàn tay thon dài của anh vuốt mái tóc óng mượt của cô khẽ nói.
" Em yên tâm đi, anh không bắt ép em phải làm theo anh đâu. Dù có đăng ký kết hôn hay không thì trong lòng anh em đã là người vợ duy nhất."
" Dẻo miệng."
" Thôi được rồi em vào nghĩ ngơi đi, trong em mệt mõi lắm rồi đấy."
" Ừm."
- ---------------
Nhà củ Âu gia.
Chiếc xe sang trọng dừng trước cổng biệt thự, Nam Cung Dạ Thần bước xuống xe hạ mắt kính nhìn vào bên trong biệt thự.Mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bac-si-kho-chieu/423628/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.