Phó An Tâm vừa ăn vừa ngước lên nhìn trộm Tần Phong, trong thâm tâm cô vẩn luôn gào thét. " Người gì đâu vừa đẹp trai tài giỏi lại từ tốn như thế chứ,bảo người khác không rung động sao được đây? Phải làm sao cho anh ấy biết mình thích anh ấy bây giờ? Không đực không được, ai đời cộc đi tìm trâu bao giờ. Nhưng nếu cứ im lặng thế này thì sẽ bị người khác hớt tay trên thì sao? Như thế thì mất cả chì lẩn chài mất.Hơơơơơ.... phải làm sao đây?"
" An Tâm, em cứ nhìn anh như vậy anh không ăn được đâu."
" Em... em đâu... đâu có nhìn anh."
Phó An Tâm cúi xuống ăn lấy ăn để, cảm giác ngượng đến ê mặt.Nhìn lén người ta mà còn để người ta biết, còn nhắc nhở nữa chứ.Xấu hổ quá đi.
Cuối ngày cả hai cô gái tan làm vừa đi vừa buôn chuyện.Phó An Tâm gương mặt ảo não bước đi chán chường làm Thanh Thanh lo lắng.Cô bạn này của cô trước nay không bao giờ buồn chuyện vu vơ, tính tình lúc nào cũng hoạt bát.Không hiểu sao hôm nay lại hết thở ngắn lại thở dài. Không nhịn được Thanh Thanh liền hỏi.
" Cậu làm gì mà mặt mũi ủ ê vậy? Còn thở ngắn thang dài không giống cậu chút nào."
" Thanh Thanh mình hỏi cậu nhé, Bác sĩ Tần anh ấy... có bạn gái chưa?"
" Mình cũng không rõ lắm, nhưng hình như là chưa."
" Vậy cậu thấy mình... với anh ấy... liệu có được không?"
" Cậu thích anh ấy thật sao?"
" Đương nhiên thật rồi,mình đâu phải loại người thích đem chuyện tình cảm ra đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bac-si-kho-chieu/423616/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.