Thiên Dương rời đi,Trịnh Kỳ thương tích khá nặng khó nhọc chóng tay gượng dậy, hắn cố với tay qua chiếc bàn lấy cốc nước.Một bên tay bị đạn bắn trúng chưa thể cử động, còn một tay thì đang với lấy nước nên mất thăng bằng mà ngã xuống giường.Vừa đúng lúc Lý Tiểu Nhã đẩy cửa bước vào kiểm tra vết thương cho hắn nên kịp thời đỡ được.
Tiểu Nhã đỡ anh ngồi lại trên giường rồi lấy nước giúp anh hỏi.
" Người nhà của anh đâu? Bị thương nặng như thế sao lại không có người chăm vậy?"
".... Tôi không có người nhà."
Trịnh Kỳ im lặng khá lâu mới lên tiếng trả lời, Tiểu Nhã dừng thao tác đang xem bệnh án lại nhìn anh.
" Vậy bạn bè người thân thì sao? Ai đưa anh vào đây?"
" Cô là bác sĩ hay là điều tra viên vậy?"
"Tôi..."
. Truyện Trọng Sinh
Tiểu Nhã cứng họng tròn mắt nhìn hắn, lần đầu tiên cô gặp một bệnh nhân khó chịu như vậy đấy. Nếu nhìn kỷ thì ngoài những vết bầm trên mặt ra anh ta cũng đẹp trai thật đó, nhưng tính khí khó chịu như vậy chắc chẳng cô nào dám ưng đâu nhĩ. Cầu cho anh ế sấp mặt, ế đến già, ế chổng mông ra. Tiểu Nhã chửi thầm trong lòng, cố nén cảm xúc tức giận lại nói.
" Phiền anh nằm xuống cho tôi kiểm tra vết thương."
" Tôi muốn xuất viện."
" Không được, anh bị thương nặng như vậy tôi không thể cho anh xuất viện được. Anh phải biết tự yêu lấy bản thân mình chứ!"
" Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bac-si-kho-chieu/2794921/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.