Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115
Chương sau
Trời mới vừa sáng Dạ Thành Đông đã thức dậy thay đồ đi xuống lầu quản gia Trần cùng những người hầu ngạc nhiên khi thấy anh thức sớm như vậy, quản gia Trần cúi chào hỏi anh:"Thiếu gia! Cậu có muốn tôi dọn đồ ăn sáng lên bây giờ không?" Dạ Thành Đông lắc đầu, lạnh lùng nói:"Không cần đâu! Tôi không ăn sáng đâu bây giờ tôi đến tập đoàn luôn." Quản gia Trần gật đầu, cúi đầu:"Vâng." Bọn người Hạo Tư mới vừa thức nghe giọng nói của anh, bọn họ mở cửa ra nhìn thử tưởng mình nghe nhầm vừa nhìn thấy anh bọn họ liền lập tức đóng sầm cửa lại, gấp rút đánh răng, rửa mặt thay đồ, rồi nhanh chóng chạy xuống không thấy anh đâu, bọn họ đồng loạt hỏi quản gia Trần: "Lão đại đâu rồi bà?" Quản gia Trần cúi đầu chào bọn họ đáp:"Thiếu gia đã đi đến tập đoàn rồi ạ." Bọn họ nghe thấy liền chạy nhanh như bay ra xe lái đi đuổi theo anh, họ không thể ngờ được hôm nay anh lại thức sớm như thế. Một lúc sau, Nghê Quân Dao thức dậy đi xuống không thấy ai cô liền hỏi người hầu:"Thành Đông đâu rồi?" Người hầu cúi đầu chào cô rồi nói:"Dạ thưa thiếu gia đã đi đến tập đoàn rồi ạ." "Đi từ lúc nào?" "Dạ đi từ lúc sáng sớm ạ."  Nghê Quân Dao bực bội, khó chịu đi ra ngoài lấy điện thoại ra gọi điện cho Vũ Khiết Du:"Sao rồi? Đã có được loại thuốc đó chưa?" Vũ Khiết Du lập tức trả lời:"Dạ có rồi ạ, tôi đang trên đường đem về." "Tốt lắm! Về đây nhanh đi tôi có chuyện muốn giao cho cô làm đây, chuyện rất quan trọng." "Là chuyện liên quan đến Hạ Tử Quyên sao ạ?" "Đúng vậy, cô ta sắp biến mất khỏi thế gian này mãi mãi rồi." Tại một căn biệt thự "Quyên Quyên! Dậy đi! Quyên Quyên!" Lạc Tuyết Nhàn lay lay cô dậy. Hạ Tử Quyên khẽ cau mày, hé mở mắt vừa mở mắt cô đã trợn mắt, la toáng lên: "Áaaaaaaa...!!!" Cô ngồi bật dậy hoảng hốt khi nhìn thấy Lạc Tuyết Nhàn, bà liền tháo mặt nạ dưỡng da ra:"Xin lỗi! Bác quên tháo mặt nạ ra, làm cháu giật mình rồi." Cô muốn đứng tim với bà luôn đó chứ, tiếng chuông tin nhắn của cô reo lên Lạc Tuyết Nhàn nheo mắt rồi lại nhướng mày hỏi nói:"Ai mà mới sáng sớm đã nhắn tin cho cháu rồi?" Cô mở điện thoại lên xem, là anh nhắn cho cô:"Em rảnh không? Anh muốn gặp em ngay bây giờ anh có chuyện cần nói sẵn tiện chúng ta đi ăn sáng luôn." "Cháu cứ đi đi." Lạc Tuyết Nhàn đứng phía sau cô cất giọng. Hạ Tử Quyên giật bắn mình, không biết bà từ lúc nào lại đứng phía sau cô, cô nhắn tin lại với anh:"Được!" Dạ Thành Đông thấy cô đồng ý anh rất vui lập tức nhắn lại:"Anh sẽ đến đón em, em ở Bạch gia sao?" "Em sẽ gửi địa chỉ cho anh." "Ok."  Cô nhắn địa chỉ qua cho anh, quay đầu nhìn thấy Lạc Tuyết Nhàn cười hì hì với cô, cô thấy đi với anh lần này thế nào cũng bị bà nhây tới tối, Lạc Tuyết Nhàn đi ra ngoài đi đến cửa bà quay đầu lại nói: "Cháu đi thay đồ nhanh đi, bác ra ngoài đây." Hạ Tử Quyên cười gượng, gật đầu rồi đi vệ sinh cá nhân, Dạ Thành Đông nhanh chóng rời khỏi tập đoàn lái xe nhanh như bay đến địa chỉ cô gửi. Lái xe đến, anh nhấn chuông Hạ Tử Quyên thay đồ xong liền chào Lạc Tuyết Nhàn rồi đi, Hạ Tử Quyên bước lên xe cùng anh rời khỏi, trên xe anh hỏi cô: "Tử Quyên! Căn biệt thự đó là của em sao?" Cô lắc đầu trả lời anh:"Không phải! Là của Thương ca dạo này em gặp một số chuyện nên phải ở nhờ." Tay nắm chặt vô lăng, anh hỏi cô:"Em ở cùng với Nam Kình Thương sao?" "Không! Em ở cùng với một người phụ nữ người đó là bệnh nhân của em." Anh khẽ gật gù lái xe đến nhà hàng, như thường lệ anh cho cô thoải mái gọi món cô gọi món nào anh ăn món đó, anh bắt đầu hỏi vào chuyện chính: "Tử Quyên! Tối qua em nhắn tin cho anh mấy cái tin đó là sao? Em biết chuyện gì sao?" Hạ Tử Quyên lắc đầu phủ nhận:"Không! Em chỉ nói vậy thôi anh hãy tự điều tra chuyện này đi." Dạ Thành Đông cau mày, anh thật sự không hiểu muốn cô nói rõ nhưng thấy cô không muốn trả lời anh cũng không ép buộc:"Được rồi anh sẽ tự điều tra." Đồ ăn được dọn lên, cô bắt đầu ăn anh cũng bắt đầu động đũa:"Tử Quyên! Em đang gặp nguy hiểm đúng không? Có người muốn giết em." Cô cũng không giấu diếm, gật đầu:" Đúng vậy! Cho nên em mới chuyển chỗ đó." "Hay là để anh chọn một số người đi theo bảo vệ cho em." "Không cần đâu! Em sẽ không sao đâu."  Tiếng chuông điện thoại của cô reo lên là Clara gọi cho cô:"Chị! Chị đang ở đâu vậy? Em cùng mọi người đã đón bà Vivian cùng cháu bà ấy đến Bạch gia rồi này, chị rảnh không đến Bạch gia đi." Hạ Tử Quyên khóe mắt lộ rõ ý cười lập tức đồng ý:"Được! Chị ăn sáng xong chị sẽ đến ngay." Dạ Thành Đông thấy cô vui vẻ liền tò mò hỏi:"Có chuyện gì gấp sao?" Cô gật đầu trả lời:"Chúng ta ăn nhanh lên đi, anh chở em đến Bạch gia." Anh ăn nhanh, rồi chở cô đến Bạch gia anh rất muốn hỏi cô là có chuyện gì nhưng thấy cô không nói anh cũng không hỏi, chỉ lái xe đưa cô đến rồi rời đi. Bước vào nhìn thấy bà Vivian cô nhanh chóng chạy đến ôm lấy bà:"Cuối cùng bà cũng đến rồi." Bà Vivian cũng ôm chặt cô, cháu trai của bà cũng chào cô:"Em chào chị." Thấy cháu mình gọi cô là chị bà liền chỉnh:"Cái gì mà chị? Phải gọi là công chúa." Hạ Tử Quyên xoa xoa đầu cậu bé:"Không cần phải gọi cháu là công chúa đâu gọi cháu là chị là được rồi." Cậu bé nhìn cô mỉm cười vui vẻ gật gật đầu.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115
Chương sau