Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115
Chương sau
Hạ Tử Quyên nhìn bà thắc mắc, hiếu kì hỏi:"Bác gái! Cháu có chuyện muốn hỏi, chẳng phải thường thì những người cỡ như bác và một số gia đình không thích trong lúc ăn mà nói chuyện con thấy bác không giống với những người đó." Lạc Tuyết Nhàn vẫy vẫy tay, nói:"Nhà nào có cái vụ đó thì bác không biết nhưng nhà bác không có đó là của hồi xưa bây giờ là thời hiện đại bây giờ mà bắt bác ăn mà không nói chuyện chắc bác buồn chết mất." Hạ Tử Quyên bật cười nhiều lúc cô suy nghĩ bà vui vẻ, dễ thương như vậy làm sao có thể sinh ra một đứa con trai như anh được chứ? Hai người hoàn toàn không giống nhau. Quán bar Lover "Hắc xì!!! Hắc xì!!! Hắc xì!!!" Dạ Thành Đông đang ngồi uống rượu cùng những người bạn của mình thì bị nhảy mũi liên tục. Thành Siêu đứng cạnh thấy anh hắc xì liên tục thì cúi đầu hỏi:"Lão đại! Anh bị cảm sao? Để tôi đi lấy thuốc cảm cho anh." Dạ Thành Đông xoa xoa mũi mình, lắc đầu:"Không sao! Tôi không sao." Âu Hoằng Phong nhếch môi mỉm cười trêu anh:"Tôi thấy không phải là cậu ấy bị cảm mà là có gái nhắc đến cậu ấy." Phương Thần, Lục Dĩ Tường, Tần Đình Danh khẽ bật cười, bọn người Hạo Phú cũng khẽ mỉm cười nhưng không dám cười lớn. Dạ Thành Đông cau mày, lạnh giọng bảo:"Cậu im lặng lại đi đừng có mà nói linh tinh."  Từ lúc ngủ cùng với Lạc Tuyết Nhàn, Hạ Tử Quyên đã dần có thói quen ngủ sớm nếu bữa nào cô ngủ trễ cô sẽ nghe bà nói luyên thuyên mãi một câu:" Ngủ trễ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, không tốt cho da da sẽ không còn đẹp." Tắm rửa rồi lên giường ngủ cùng bà, Lạc Tuyết Nhàn khều khều cô nói: "Bác đã điều tra được là ai đã hại bác rồi." Hạ Tử Quyên nhướng mày, bất ngờ nhanh hỏi bà:"Là ai vậy bác?" Lạc Tuyết Nhàn sắc mặt nhanh chóng thay đổi miệng liên tục mắng: "Thì chính là cái con hồ ly Nghê Quân Dao kia chứ ai nữa, cô ta đã cho người động tay vào xe của bác, kì này bác sẽ cho con hồ ly đó biết tay dám đụng đến bà đây bà cào rách mặt." Hạ Tử Quyên trợn mắt, chuyện này cô thật sự không thể ngờ đến thật sự không ngờ người hãm hại bà lại chính là Nghê Quân Dao, cô thực sự không hiểu: "Nhưng chẳng phải bác là mẹ của Thành Đông sao? Tại sao cô ta lại muốn hại bác chứ?" "Chắc chắn là chuyện bác phản đối giữa nó và con trai bác, chắc chắn nó ghi thù. Đúng là một con hồ ly giản xảo độc ác kì này bác sẽ chơi khô máu với nó luôn." Hạ Tử Quyên còn một chuyện thắc mắc, khó hiểu:"Bác làm cách nào mà điều tra được chuyện này vậy? Chẳng phải ngay cả con trai bác cũng không điều tra được sao?" Lạc Tuyết Nhàn thay đổi biểu cảm, mỉm cười nhướng mày, hất mặt: "Dĩ nhiên là do bác đích thân điều tra rồi bác nói cho cháu một bí mật bác có nguyên một đội chuyên điều tra những chuyện này cho dù là khó cỡ nào cũng có thể điều tra ra. Ngay cả những thông tin của hoàng gia, chính phủ bác còn có thể điều tra biết được thì mấy chuyện này là chuyện nhỏ." Hạ Tử Quyên càng ngày càng nể người phụ nữ quyền lực này, trước giờ cô chưa từng nể ai bà chính là người đầu tiên khiến cô kính nể như vậy, đúng là thâm tàng bất lộ. Cô chợt nghĩ đến chuyện gì đó liền quay sang nhìn bà, nhờ bà:"Bác gái! Cháu có một chuyện muốn nhờ bác điều tra giúp."  Lạc Tuyết Nhàn không chần chừ, suy nghĩ gì cả:"Cháu cứ nói." "Chuyện là cháu muốn bác điều tra cái chết của em cháu là Tô Vũ em ấy bị người ta hãm hại, vốn dĩ người chết phải là cháu." Lạc Tuyết Nhàn cau mày, khó hiểu hỏi cô:"Cháu nói vậy là sao? Tại sao người chết phải là cháu?" Hạ Tử Quyên kể cho bà biết mọi chuyện:"Thật ra lúc đó cháu có việc phải đi sang nước ngoài cho nên em cháu đã lấy xe cháu chạy đi, bom là gắn trên xe của cháu hung thủ chính là muốn cháu chết chứ không phải là em của cháu và em của cháu chính là bạn gái của Hạo Tư." "Thật sao? Em của cháu là bạn gái Hạo Tư?" "Vâng, cháu cùng bạn cháu điều tra mãi mà vẫn không điều tra ra được." "Được bác sẽ giúp cháu điều tra, cháu yên tâm sẽ rất nhanh sẽ có thông tin thôi." "Cháu cảm ơn bác." Lạc Tuyết Nhàn mỉm cười dịu dàng nhìn cô bà thật sự rất thích cô, lần này cô không thể làm con dâu bà bà nhất định sẽ tính sổ với con trai bà: "Thôi chúng ta hãy ngủ đi trễ rồi." Hạ Tử Quyên gật đầu tắt đèn rồi bật đèn ngủ nằm xuống, nhắm mắt ngủ. Dạ viên Dạ Thành Đông quay về lúc nửa đêm, Nghê Quân Dao chạy ra lời nói trách móc:  "Sao anh giờ này mới về, dạo này anh thường xuyên về trễ lắm đó." Dạ Thành Đông nhíu nhíu mày nói với cô:"Anh đi uống rượu nói chuyện với bạn, em không cần quản sau này đừng thức chờ anh nữa, em hãy lên ngủ đi." Nói dứt lời, anh đi thẳng lên phòng đóng cửa lại, đi tắm rồi nằm xuống giường bây giờ có hai người khiến anh rất nhớ một đó chính là mẹ anh người thứ hai chính là Hạ Tử Quyên, anh rất nhớ. Dạo này anh chuyên tâm, cố gắng điều tra xem hung thủ hại chết mẹ anh là ai nhưng điều tra mãi vẫn không có chút manh mối thông tin gì. "Ting!" Điện thoại anh rung nhẹ lên, anh mở điện thoại xem là ai nhắn tin thì anh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tên cô, cô nhắn cho anh: "Hãy cẩn thận người bên cạnh." Anh khó hiểu nhắn lại hỏi cô:"Em nói vậy là sao?" Cô liền nhắn lại cho:"Anh hãy cẩn thận người hiện tại đang ở bên cạnh anh." "Em hãy nói rõ hơn đi." Nhưng lần này anh đợi mãi vẫn không thấy cô trả lời lại, anh cau mày suy nghĩ mãi rốt cuộc người cô nói là ai? Người bên cạnh anh? Cô biết chuyện gì sao?
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115
Chương sau