Anh đấm mạnh xuống sàn, anh thật vô dụng hai năm qua bắt cô sống cùng anh ở một nơi chật hẹp, bừa bộn. Anh không đáng mặt làm đàn ông mà, cả cuộc sống ngày ba bữa cơm cũng chẳng lo được cho đàng hoàng. Để cô theo anh sống thiếu thốn như vậy, anh thật sự vô cùng áy náy.
Lạc Thiên thở dài. Thôi vậy, hôm nay cứ ăn, ngày mai anh qua nhà bác Diệp mượn chút tiền xài tạm.
- Tiểu Du, chuẩn bị đi, anh đưa em đi.
Anh nói vọng xuống bên dưới.
Lâm Vân Du khẽ lau nước mắt. Cô đã quyết định rồi.
- Được.
Lạc Thiên mặc một chiếc áo sơmi có vẻ là khá mới nhưng thật ra chỉ mới nhất trong tủ quần áo suốt hai năm của mình, cùng chiếc quần Âu rẻ tiền và đôi giày đã cũ. Hai năm qua vì cuộc sống chật vật mà anh cả cơ hội sắm sửa cho mình cũng không có. Nhưng anh lại thấy vui vì điều đó.
Hai người nắm tay nhau đi trên con đường mà hàng ngày hay đi, qua từng con phố, ngõ hẻm cũng ra được đường chính. Cả hai lại cùng chen chút trên một chuyến xe buýt.
Lâm Vân Du dựa vào ngực anh, để vòng ngực rắn chắc âý bao trùm lấy mình. Cô thích cảm giác này nhưng đây là lần cuối cùng, cô sẽ trả anh về với nơi vốn thuộc về mình.
Cũng kể từ ngày đó cô càng lúc càng lạnh nhạt hơn với anh, cô luôn chứng tỏ mình là kẻ tham lam. Hết hàng hiệu, đến xe sang cô đều muốn có và Lạc Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bac-si-cua-tong-tai-hac-am/2254113/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.