Dạ Cô Tinh bị đẩy mạnh nên tỉnh.
Đôi mắt đang nhắm nghiền đột nhiên mở ra không hề báo trước. Trong phút chốc, lãnh quang xuất hiện, sắc bén, cứ như vậy đối mặt với một đôi mắt ngân ngấn nước sợ hãi.
Lăng Tuyết bị ánh mắt sắc bén của Dạ Cô Tinh làm cho sợ hãi lui về phía sau một bước, khó khăn đụng phải Giang Vi Vũ phía sau.
“Tôi nói này cậu cẩn thận hơn đi, nếu giẫm phải giày của tôi thì có thể đền nổi không?” Giang Vi Vũ liếc mắt với vẻ mất kiên nhẫn, nhìn Lăng Tuyết chằm chằm như nhìn đồ vật trong thùng rác.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi, tôi không cố ý..." Sau đó, ngồi xổm xuống, làm bộ vươn tay ra lau.
Giang Vi Vũ nhanh chóng thu chân lại, vẻ mặt như vừa nuốt phải ruồi bọ.
Kha Hiểu Yến dư quang liếc hướng giường Dạ Cô Tinh, sắc mặt giễu cợt chợt lóe qua, “Vũ Vi, đi thôi.” Dứt lời, chính mình xoay người rời đi.
Kha Hiểu Yến ôm sách giáo khoa đuổi theo.
Lăng Tuyết co người lại, quay sang đối mặt với đôi mắt đen trắng rõ ràng của Dạ Cô Tinh, nước mắt cô trào ra, nhưng ngoan cố không cho rơi xuống. Truyện Truyện Teen
Dạ Cô Tinh trong lòng thở dài, tiểu mỹ nhân thật đáng thương, nhưng đáng tiếc cô không phải nam nhân.
Bình tĩnh tự nhiên dời đi ánh mắt, Dạ Cô Tinh duỗi cái lười eo, động tác ưu nhã, không mất đi sự lười biếng, lập tức biến thành cao quý, tràn đầy mê hoặc, tự do hô hấp cảm giác thật tốt a!
Thật tốt khi được sống.
Đồng tử của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-anh-hau-trung-sinh-cua-lao-dai-hac-dao/159178/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.