Diệp Tử... Không, bây giờ là Dạ Cô Tinh.
Khi Dạ Cô Tinh trở về ký túc xá, một trong ba người bạn cùng phòng đang đắp mặt nạ xem video, người còn lại đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết, người kia vẫn chưa quay lại.
Dường như bọn họ không để ý người mở cửa, hai người còn bận việc riêng, ngay cả dư quang cũng chưa từng thưởng cho người tiến vào chứ đừng nói là chào hỏi.
Dạ Cô Tinh không quan tâm chút nào, cầm bộ đồ ngủ vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ toàn thân, giặt quần áo đã thay sau khi tắm xong, lau khô, trèo lên giường, đóng màn.
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng nói cái gì.
Giang Vi Vũ và Kha Hiểu Yến liếc nhau, cả hai đều nhìn thấy sự cổ quái trong ánh mắt đối phương.
Trước đây, khi ở trong tình huống này, Dạ Cô Tinh có chủ động chào hỏi không? Có! Không những thế cô phải cẩn thận xu nịnh họ, sợ làm họ tức giận, sự bất an lo lắng như chuột nhìn thấy mèo luôn hiện trên khuôn mặt!
Thời buổi này thật hiếm lạ, một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ lại dám làm dáng lên mặt trước mặt họ, quả là một loại ngoan cố!
Hai người nhìn nhau không hẹn mà cùng gật đầu, ngầm hiểu.
Giang Vi Vũ xé bỏ mặt nạ trên mặt, đứng dậy, khoa trương ngồi xuống vào ghế bên cạnh, chân ghế bằng thép kéo qua gạch lát sàn, phát ra âm thanh chói tai.
Kha Hiểu Yến theo bản năng lắc lắc cánh tay nổi da gà, và kêu lên ầm ĩ: "Ai da uy —— Tiểu Vi, có thể cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-anh-hau-trung-sinh-cua-lao-dai-hac-dao/159177/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.