Một đôi chân thon dài thẳng tắp gác lên trên ghế dựa, Phạm Tích cả người thả mình thoải mái trên ghế sa lon đặc biệt lớn, hưởng thụ sự nhàn nhã tự tại khó được có này.
Nói nhàn nhã, là bởi vì anh đang đợi mọi người còn chưa tới, hơn nữa hiện tại đầu anh trống trơn, không, chính xác là bị một đống chuyện đáng ghét làm cho nổ tung, dứt khoát cái gì cũng không muốn nghĩ, nên dĩ nhiên là trống trỗng.
Thật đúng là trống trỗng sao? Sai, mười phần là sai!
Nghĩ tới, Phạm Tích nhắm mắt không có mở ra, duỗi tay ra tùy ý vớt lấy cái nệm che lên mặt.
Buồn chết mình mất! Nếu như vậy có thể giải quyết để anh cả đời đau khổ. . . . .
Nói anh tiểu nhân cũng được, đời này anh vốn đã định trước là không thể làm được chánh nhân quân tử, dù sao anh tới mộng ảo cổ bảo là một trăm phần trăm có mục đích, thậm chí lần này bốn người bọn họ phải tới đây thiếu chút nữa bị anh điện thoại của tên Vu Hoài Lý kia làm cho chết, anh cũng không vì thế mà thay đổi, ai bảo anh là chủ tịch chứ? Anh muốn mở hội nghị ở đâu thì mở, trừ khi mấy tên tiểu tử kia với tên Vu Hoài Lý này có lá gan không tới, nếu không, mắng thì mắng, anh chờ một chút thì họ vẫn phải xuất hiện ở nơi này thôi.
"Phạm tiên sinh, ba gian phòng khác tôi đã sửa sang lại rồi, còn có phòng họp ngài yêu cầu tôi cũng đã thay các vị chuẩn bị tốt nước trà, điểm tâm và nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-xin/96895/chuong-1-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.