Trước nhà thờ lớn Thánh Witt, Phạm Tích tìm được Kathi Nhã, cùng với cảnh trí trong tranh vẽ giống nhau như đúc, lá rực rỡ rụng, khi cô nhìn thấy anh, lộ ra nụ cười hạnh phúc vui vẻ.
“Anh đã đến rồi?” Kathi Nhã khéo miệng mang theo ý cười, chân mày cũng mang theo cười, cả người phảng phất tung bay, sau đó, cô chạy về phía anh, đánh lên ngực anh, giống như gấu koala nhảy lên hông của anh, hai chân bám thật chặc vào hông của anh.
Anh nhìn ra được cô rất vui vẻ, như không ngoài ý, tựa hồ biết anh nhất định sẽ tới, tự tin đến mức làm anh không có một chút tư vị.
“Em biết anh sẽ tới?” Anh buồn buồn hỏi.
“Đúng vậy a.” Cô thỏa mãn ôm anh, gật đầu.
“Tại sao?”
“Bởi vì em tin tưởng nơi này là nơi có thể tìm được hạnh phúc, em và anh gặp nhau là mệnh trung chú định, nếu đã là mệnh trung chú định, anh sẽ lại lần nữa, nơi chúng ta lần đầu gặp nhau, sau đó lấy em làm vợ.”
Cô suy nghĩ như đúng rồi, nhưng ánh mắt của cô lại nghiêm túc mà kiên định.
“Nếu như anh không có xuất hiện ở đây?”
“Em cứ một mực chờ anh ở nơi này đấy.”
Phạm Tích không đồng ý nhìn cô ở trên bậc thềm lan can, “Em sẽ không định làm một tên ăn xin chờ anh ở đây chứ?”
“Anh không thích bộ dạng của em khi em là một đứa ăn xin sao?” Cô trừng mắt nhìn, lại cúi đầu nhìn mình, “Em lại cảm giác mình mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-xin/2442729/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.