Mộng ảo cổ bảo
Vừa xuống xe, Phạm Tích liền đi thẳng đến cửa khách sạn mộng ảo cổ bảo, vừa vào cửa, liền nghe được âm thanh ngọt ngào quen thuộc kia.
“Hoan nghênh đến mộng ảo cổ bảo!” Mạc Nhi ngọt ngào cười, đối với việc anh xuất hiện không ngoài ý dự liệu, “Phạm tiên sinh hôm nay muốn thuê phòng sao?”
Homan lúc này bưng một khay thủy tinh từ bếp đi ra, trên mặt thủy tinh trang trí hình nhiều loại động vật tạo hình nước trái cây, trông rất sống động.
“Tôi muốn tìm người.”
“Vậy ngài tìm nhầm nơi rồi, nơi này của chúng tôi là khách sạn, không phải là cục cảnh sát.” Homan đặt khay thủy tinh ở trước quầy, dùng nĩa xiên một hươu cao cổ tạo hình nước trái cây cho Mạc Nhi, “Nếm thử một chút đi, ngay cả Ái Ny Ti cũng khen không dứt lời, cô nhất định cảm thấy không giống bình thường.”
Mạc Nhi cười nếm thử một miếng, gật đầu, “Ăn thật ngon, Homan.”
“Tôi đã nói rồi! Anh làm gì đó nhất định ăn ngon.” Quyết định không để ý tới sau lưng tên đàn ông thối, Homan chỉ cần chiếm không gian nói chuyện giữa hai người, còn thuận tiện xiên một linh dương tạo hình nước trái cây cho mình”Gần đây Ái Ny Ti khẩu vị hình như không tốt lắm, tôi hỏi cô ấy, cô ấy cũng không nói, Schuch khi dễ cô ấy à?”
“Không có, hai người bọn họ gần đây thường đi tản bộ, tình cảm rất tốt.”
“À, là thế này phải không?” Homan gật đầu, vẻ mặt có chút như đưa đám, nước trái cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-xin/2442727/chuong-9-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.