Ánh trăng ngượng ngùng trốn sau đám mây, chỉ để lộ ra một nửa.
Nam Khuê dựa vào ngực Lục Kiến Thành, mệt đến mức ngón tay cũng không muốn động.
“Mệt sao?” Anh cúi đầu xuống, thân mật hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
”Ừm.”
Nam Khuê chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi nhắm mắt lại.
”Vậy anh ôm em đi ngủ sớm một chút.”
”Chờ một lúc, em tắm xong rồi ngủ.” Nam Khuê gắng gượng nói.
Kết quả mới dứt lời, cả người đã được anh bế lên.
”Em mệt thì ngủ đi, ông xã tắm cho em.” Anh nói.
Ít nhiều gì thì Nam Khuê vẫn cảm thấy xấu hổ, cô đang định từ chối đã bị anh bế vào phòng tắm.
Nước ấm lập tức làm mỗi một lỗ chân lông cũng đều cảm thấy thoải mái, giống như tất cả mệt mỏi rã rời đều được xóa ta.
”Thật thoải mái.”
Nhẹ than một tiếng, Nam Khuê cũng không để ý quá nhiều nữa, do quá mệt mỏi nên cô trực tiếp nhắm mắt lại.
Lục Kiến Thành xoa bóp đầu cho cô một lúc, để cô ngâm bồn khoảng mười mấy phút rồi mới lau khô người bế cô vào giường.
Xuyên suốt quá trình Nam Khuê đều yên tâm ngủ say như trẻ con, cái gì cũng không biết.
Đắp kín chăn cho cô, Lục Kiến Thành đi sang phòng thông bên cạnh nhìn ba bạn nhỏ.
Tiểu Tinh Thần rất ngoan, ngủ cũng rất say, làn da trắng nõn mềm mại như thạch khiến người khác khó có thể không yêu thích.
Niệm Khanh và Tư Mặc lại khá nghịch, hai bé ở cái giường bên cạnh đã thay đổi không biết bao tư thế.
Tóm lại chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443973/chuong-616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.