“Mẹ con chết cha cũng rất đau lòng, nhưng đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn.”
“Nếu như con nhất định phải đổ tội cho ai đó thì có thể đổ hết lên đầu cha.” Lục Minh Bác kiên định nói.
Nghe như vậy, Quý Dạ Bạch đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn qua.
”Ông nói đúng, mẹ tôi đúng là bị ông giết chết, bị sự lạnh lùng, bị sự bạc tình bạc nghĩa, bị sự phản bội của ông giết chết.”
”Ông có lẽ không hề biết rằng bà ấy đã cố tự sát rất nhiều lần cũng là vì muốn ông chú ý, muốn ông đến thăm bà ấy một chút, nhưng ông chưa từng qua đó, ông không thèm để ý đến sự sống chết của bà ấy.”
”Ngay lúc ông và vợ ông làm hòa, bà ấy đã hoàn toàn mất hết hi vọng, không còn chút lưu luyến nào với thế giới nào, vậy nên bà ấy mới rời đi, hoàn toàn rời đi.”
Quý Dạ Bạch đau lòng, bi thương gào thét đầy giận dữ.
Nhưng Lục Minh Bác biết ông không thể nào trả lời câu hỏi này.
Vì cả đời này, từ đầu đến cuối của ông và Hạ Nhu đều là sai lầm.
Dây dưa nhiều năm như vậy cũng nên chấm dứt từ sớm rồi.
Chỉ là ông không ngờ sẽ dùng cách như thế này.
”Lục Minh Bác, ông đi đi, ông xem như không có đứa con trai như tôi đi, tôi cũng không có người cha như ông, chúng ta vĩnh viễn đừng gặp lại nhau nữa.”
”Chú ý giữ gìn sức khỏe, chăm sóc tốt cho bản thân mình.”
Để lại câu nói cuối, bóng dáng già nua của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443972/chuong-615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.