Dáng người Cố Ngôn Bân tương đối khôi ngô, nhẹ nhàng vươn tay, một trái một phải, kéo hai đứa nhỏ lên. 
“Ông ạ?” Tiểu Niệm Khanh xoa mông, vẻ mặt nghi ngờ mở miệng. 
Cố Ngôn Bân cười hiền lành gật đầu: “Đúng vậy, tính theo tuổi tác, các cháu nhỏ như vậy không phải nên gọi ông là ông sao?” 
“Nhưng mà?” Tiểu Niệm Khanh xoa xoa đầu: “Cho tới bây giờ cháu chưa bao giờ gặp người ông nào lại trẻ như vậy, người không già chút nào cả.” 
Cố Ngôn Bân lập tức bị lời nói ngây thơ của cậu bé chọc cười. 
“Chẳng lẽ cứ phải là râu trắng, tóc bạc mới là ông sao?” 
“Cũng không hẳn, chỉ là so với những người ông mà cháu nhìn thấy thì người trẻ hơn nhiều.” 
Niệm Khanh nói xong, Tiểu Tư Mục cũng mở miệng trợ lực: “Đúng vậy, người cũng không nên trêu chọc chúng cháu nha, mẹ cháu nói ít nhất phải ngoài 50 tuổi mới được gọi là ông.” 
Cố Ngôn Bân nở nụ cười sảng khoái, ông hiếm khi cao hứng tiết lộ tuổi tác của mình: “Vậy năm nay tôi đã năm mươi lăm rồi, có phải nên nhận một chữ ông này không?” 
Hai đứa trẻ vẫn không tin cho lắm. 
Cùng lúc nhìn về phía nhau, anh nhìn em, em nhìn anh. 
Sau đó lại đưa ánh mắt lên người Cố Ngôn Bân: “Người thật sự hơn năm mươi tuổi?” 
“Thế nào? Trông không giống sao?” 
“Vâng.” Hai đứa bé đồng thời dùng sức lắc đầu: “Chả giống chút nào luôn.” 
Hiếm khi gặp được hai đứa nhóc lanh lợi đáng yêu như vậy, hơn nữa còn là một đôi song sinh, quan trọng nhất là, lần đầu tiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443953/chuong-596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.