Chu Tiễn Nam vừa đi công tác về thì nhận được điện thoại của Lục Kiến Thành. Bởi vì là buổi trưa, cho nên hai người trực tiếp hẹn gặp nhau ở nhà hàng. “Tôi muốn nhờ anh giúp một việc.” Lục Kiến Thành nói thẳng không vòng vo. “Có chuyện gì anh nói thẳng đi?” Lục Kiến Thành đưa tất cả mọi thứ sang, sau đó lần lượt giải thích: “Khuê Khuê tìm được cha ruột của mình, trong bức ảnh là ảnh chụp chung của cha mẹ cô ấy.” “Chúng tôi đã điều tra, là một cảnh sát tên Chu Phong. Nhưng theo như tài liệu hiển thị thì ông ấy đã qua đời.” “Anh xem trước đi.” Chu Tiễn Nam nghiêm túc đọc xong tất cả tài liệu: “Anh cảm thấy cái chết của ông ấy có chút kỳ lạ?” “Anh cũng cảm thấy?” “Thực sự không bình thường lắm, hồ sơ của ông ấy quá đơn giản, đặc biệt là hồ sơ về cái chết, vô cùng ngắn gọn.” “Cho nên bên trong chắc chắn có một vài điều bí ẩn, chuyện của hệ thống cảnh sát anh quen thuộc hơn tôi, cũng có quan hệ rộng hơn tôi, nếu tôi nhớ không nhầm thì cấp trên kia là bạn cũ của cha anh, có quan hệ rất tốt.” Lục Kiến Thành tiếp tục: “Nếu anh đồng ý giúp đỡ, thì việc này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.” Chu Tiễn Nam ngước mắt nhìn lại: “Anh ngược lại điều tra rõ ràng.” “Anh cứ nói thẳng, có thể giúp được không?” Lục Kiến Thành hỏi thẳng. Chu Tiễn Nam vẫy tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ: “Phiền anh mang menu đến đây.” Ngón tay thon dài lật menu ra, anh tao nhã chọn vài món chính và một chai rượu vang quý. Sau đó đóng lại, nhường mày nhìn qua: “Bữa ăn này anh thanh toán.” Ngụ ý là đã đồng ý giúp đỡ. Đáy mắt Lục Kiến Thành tràn ra ý cười: “Đừng nói là một bữa, mười bữa cũng được.” Vốn cho rằng việc điều tra sẽ mất hai ngày, nhưng không ngờ buổi tối Lục Kiến Thành đã nhận được điện thoại của Chu Tiễn Nam. “Sao thế? Anh có phát hiện gì mới sao?” “Tôi còn chưa đi tìm chú Phùng, chỉ nhờ người trong hệ thống kiểm tra, kết quả giống hệt như các bản khai anh đưa tôi, tất cả thông tin đều vô cùng đơn giản, rõ ràng đã bị người ta cố ý thao tác.” Chu Tiễn Nam nói sự thật. Lục Kiến Thành nhíu mày càng sâu: “Việc này quả nhiên không đơn giản.” “Có thể hơi khó giải quyết, sẽ phải cần thêm một chút thời gian.” “Được, nếu anh có yêu cầu gì cứ nói với tôi, tôi nhất định phối hợp.” Cúp điện thoại, Chu Tiễn Nam lập tức gọi điện thoại cho Phùng Thao. “Chú Phùng, chú nghỉ ngơi rồi ạ?” Nhận được điện thoại của anh ấy, Phùng Thao rất vui vẻ: “Chưa, chú vừa mới xử lý xong một vài việc.” “Chú Phùng, tuy công việc quan trọng nhưng chú nhất định phải chú ý đến sức khỏe, ngày mai cuối tuần chú có ở nhà không ạ, cháu muốn đến thăm chú.” Phùng Thao vui vẻ gật đầu: “Được, thằng nhóc cháu đã lâu không đến thăm chú rồi, đúng lúc ngày mai có thời gian, uống cùng chú vài ly rồi đi.” “Vâng, chú Phùng. Vậy cháu không quấy rầy chú nghỉ ngơi nữa, sáng mai cháu đến.” Sáng hôm sau, Chu Tiễn Nam vừa xuống lầu. Ngoài cửa có tiếng bíp, Chu Cẩm dừng chiếc xe thể thao màu đỏ, rút chìa khóa ra đi vào bên trong. Nhìn thấy Chu Tiễn Nam, cô ấy trực tiếp ném chìa khóa qua: “Hôm nay phải đi gặp ông lớn nào thế, thảo nào cậu lại muốn lái xe chị, à đúng rồi, cua lông cậu cần chị đều bảo người chuẩn bị xong cho cậu rồi, vừa vận chuyển đến bằng đường hàng không, vừa to vừa tươi.” “Còn có rượu quý, đều ở cốp sau.” Chu Tiễn Nam nhận lấy chìa khóa mỉm cười: “Cảm ơn chị.” Đợi Chu Tiễn Nam đi, Chu Cẩm đi về phía Mộc Uyển: “Mẹ, con ăn sáng cùng mẹ.” “Được.” Chu Phượng Kiều vẫn ngủ nướng như thường lệ. Trên bàn ăn, hai người trò chuyện. “Cũng không biết hôm nay nó long trọng như vậy là muốn đi gặp ai, nếu không biết còn tưởng là nó đi cầu hôn đấy!” Nhắc đến đây, Mộc Uyển vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc. “Hai đứa con của Nam Khuê đã mấy tuổi rồi, nghe nói cũng sắp sinh đứa thứ ba, con có nói chuyện với Tiễn Nam không, nó vẫn không buông xuống được sao? Cứ chậm trễ như thế này mãi cũng không phải là cách, mẹ thật sự sợ ngày nào đó duỗi hai tay hai chân cũng chẳng có gì.” Chu Cẩm vội vàng ngắt lời: “Mẹ, mẹ lại suy nghĩ lung tung nữa rồi.” “Mẹ có thể không lo lắng được sao?” “Đợi có thời gian con sẽ nói chuyện với nó, duyên phận không phải mua đồ, đưa tiền thì có thể mua được, tất cả đều phải xem cơ hội.” Chu Cẩm nói. “Mẹ nhớ ra rồi, dường như nó nói đi đến nhà chú Phùng của con. Đúng rồi, đột nhiên mẹ nhớ hai hôm trước Ngọc Đình đã trở về, con nói..” Nói đến đây, Mộc Uyển đột nhiên vui vẻ suy đoán: “Hôm nay Tiễn Nam chuẩn bị nhiều thứ như vậy, chắc sẽ không phải đặc biệt đến thăm Ngọc Đình đấy chứ?” Chu Cẩm rất lý trí, trực tiếp phủ nhận: “Không có khả năng lắm, có lẽ là nó có việc gì đó muốn nói với chú Phùng.” “Sao lại không? Nó đặc biệt bảo con chuẩn bị cua lông cơ mà, mẹ nhớ đây là món Ngọc Đình thích nhất, còn có chiếc xe kia của con nữa, có thể là chuẩn bị để đưa con bé đi hóng gió đấy.” “Mẹ” Chu Cẩm nghiêm túc phân tích: “Cho dù những điều mẹ đoán đều đúng thì Tiễn Nam cũng không có suy nghĩ gì khác với Ngọc Đình, từ nhỏ hai đứa nó đã giống như anh trai em gái, nếu có phát sinh tia lửa gì thì đã có từ lâu rồi, sẽ không phải để đến bây giờ.” Mộc Uyển lại giữ ý kiến khác: “Vậy cũng chưa chắc, có những tình yêu thời gian phát ra tia lửa sẽ muộn hơn một chút. Hơn nữa, năm đó làm em gái không có nghĩa là bây giờ cũng làm em gái.” “Mẹ nghe nói Ngọc Đình đã ra nước ngoài vài năm, sau khi trở về càng có dấu hiệu xinh đẹp ra và càng thanh mảnh hơn, lần này hai đứa nó gặp mặt là chuyện tốt, biết đâu sẽ bị thu hút bởi nhau thì sao!” Chu Cẩm: “” Đến nhà họ Phùng, Chu Tiễn Nam xách đồ đã chuẩn bị đi vào. Về cua lông, anh đặc biệt xách đến trong bếp. Sau đó mới mang rượu đến phòng khách. “Chú Phùng!” Chu Tiễn Nam để rượu xuống, kính cẩn chào. Nhìn thấy dáng vẻ mạnh mẽ, anh tuấn kiên cường của anh, Phùng Thao càng nhìn càng hài lòng: “Người đến là được rồi, còn mang theo rượu làm gì?” “Rượu là có người tặng cho chị cháu, chú Phùng chú cũng biết, cháu thường xuyên thực hiện nhiệm vụ, rất ít uống rượu cho nên rượu này tặng cho chú là nơi tốt nhất.” “Thằng nhóc cháu thật biết ăn nói.” Hai người ngồi trong phòng khách trò chuyện việc trong cục một lúc, sau đó chơi vài ván cờ rồi lại uống trà. Đúng lúc này, một giọng nói đáng yêu vang lên từ cầu thang tầng hai: “Wow, anh Tiễn Nam, anh đến rồi à?” Vừa dứt lời, Phùng Ngọc Đình gần như là lao như bay đến, chạy thẳng đến chỗ Chu Tiễn Nam. Có thể là chạy quá nhanh, nên cô mất cảnh giác, suýt bị ngã. Chu Tiễn Nam thấy vậy, một tay đỡ cô: “Cẩn thận một chút, mấy năm không gặp em vẫn hấp tấp giống trước đây nhỉ.” “Ôi, chỉ là đã lâu không gặp anh nên em quá kích động, quá vui mừng thôi.” Nói xong, cô ấy nhìn Phùng Thao bĩu môi bất mãn: “Cha, đều tại cha ấy, hôm nay anh Tiễn Nam đến sao cha không nói cho con biết sớm, nếu biết hôm qua con sẽ ngủ sớm một chút, thì hôm nay sẽ không ngủ nướng rồi.” Sau khi Phùng Ngọc Đình đứng vững, ngửa mặt lên nhìn Chu Tiễn Nam, trên mặt nở nụ cười tươi rói. “Anh Tiễn Nam, thật sự là anh, mau, để em xem nào, đã rất lâu em không gặp anh rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]