Hít sâu một hơi, Nam Khuê quyết định.
“Bé cưng, mặc kệ người kia có phải cha hay không, mẹ nhất định phải vào xem thử.”
“Nếu đúng thì một nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi.”
“Nếu như không phải thì chúng ta tiếp tục tìm, được không?”
Nói xong Nam Khuê đi vào trong nhà hàng. . Ngôn Tình Cổ Đại
Bên trong được xây rất đẹp, có cầu nước nhỏ, phong cảnh cũng vui mắt, nhưng Nam Khuê không có tâm trạng quan tâm đến những chuyện này.
Tất cả tâm trạng của cô đều đặt hết lên người đàn ông kia.
Mỗi một bước đi là nhịp tim cô lại đập nhanh hơn một lần.
Hai tay nắm chặt, trái tim cô như treo lơ lửng trên cao.
Trong lòng càng không ngừng cổ vũ bản thân: “Kiến Thành, là anh, nhất định là anh.”
“Anh có biết em nhớ anh thế nào không?”
Cô nhanh chóng cách bóng lưng kia ngày càng gần.
Ba bước, hai bước…
Chỉ còn một bước cuối cùng là cô có thể đứng trước mặt anh ấy, thấy rõ dáng vẻ của anh ấy.
Nhưng cô lại sợ.
Sợ cái gì? Đương nhiên là sợ không phải.
Nam Khuê nhắm chặt mắt, đi đến trước người kia.
Sau đó cô nhẹ nhàng mở mắt ra, nhưng cũng chỉ dám mở hé một xíu.
“Kiến…”
Giây phút mở mắt ra, cô gần như là tràn đầy hi vọng mà gọi tên anh.
Nhưng sau khi nhìn rõ khuôn mặt kia, cô vẫn thất vọng.
Không phải.
Đúng rồi, biển người mênh mông, nhiều người tìm kiếm bao nhiêu ngày như vậy cũng không được thì sao có thể trùng hợp đến mức để cô gặp được chứ?
Là cô mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443871/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.