“Anh Chu, sao vậy?” Đông Họa xoay người nhìn anh ấy.
“Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không nỡ để Tư Mặc và Niệm Khanh thất vọng cho nên mới đồng ý suy nghĩ, cũng mong cô không để ở trong lòng.”
“Anh yên tâm, trong lòng tôi anh chỉ là một người bạn, tôi sẽ không có bất kì suy nghĩ nào không nên có với anh.”
Cô ấy đột nhiên ngẩn người, giây phút này trái tim nhói đau.
Bị chính người mình thích từ chối.
Nghe được người mình thích nói với bản thân rằng không có bất kì suy nghĩ nào với mình.
Đó là cảm giác gì chứ?
Có lẽ đó giống như ngoài cửa sổ rõ ràng ánh nắng chan hòa, ấm áp như xuân mà bạn lại cảm thấy bản thân như đứng trong hầm băng vậy, cơ thể lạnh đến đóng băng.
Toàn thân như bị đóng đinh, một lúc lâu sau Đông Họa mới nhẹ nhàng giật giật ngón tay, nhưng thân thể vẫn cứng ngắc như cũ.
“Thật xin lỗi, là tôi khiến cô khó xử rồi.”
Thấy Đông Họa không nói gì, Chu Tiễn Nam càng cảm thấy bản thân khiến cô ấy khó xử, anh ấy lại nói tiếp.
Đông Họa cố gắng chớp mắt.
Cô ấy cố kiềm chế những cảm xúc đang dâng trào trong lòng, cố gắng nở nụ cười: “Không sao, anh Chu, anh quá lo lắng rồi.”
“Ừm, cô không hiểu lầm là tốt rồi.”
“Anh yên tâm, tôi biết trái tim anh đã thuộc về người khác, tôi sẽ không tin là thật.”
Nghe Đông Họa cam đoan chắc chắn như vậy, Chu Tiễn Nam yên tâm hơn nhiều.
“Anh Chu, anh còn chuyện gì khác nữa không?” Đông Họa nắm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443870/chuong-513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.