“Tình hình có lẽ không tệ như vậy, Kiến Thành có lẽ vẫn còn có hy vọng sống sót.”
Nghe vậy, Nam Khuê chợt mở to hai mắt.
Nắm chặt ống tay áo Chu Tiễn Nam, cô vừa rơi nước mắt, vừa run rẩy hỏi: “Thật sao? Tiễn Nam, anh đừng lừa tôi.”
“Xin anh hãy nghiêm túc, trịnh trọng nói cho tôi biết, chuyện này đều là sự thật ư?”
Chu Tiễn Nam nắm lấy bả vai cô, hai tròng mắt sâu thẳm bình tĩnh nhìn về phía cô, chắc chắn đến cực điểm nói: “Đúng vậy, Khuê Khuê, tôi có thể rất nghiêm túc, rất có trách nhiệm nói cho em biết, tất cả những gì tôi vừa nói đều là sự thật, bởi vì hãng hàng không đã báo án, cảnh sát vừa mới tìm được hai người sống sót ở vùng biển lân cận.”
“Hai người này đã được nhanh chóng đưa đến bệnh viện, khả năng sống tương đối lớn.”
Những lời này đối với Nam Khuê mà nói, không nghi ngờ gì là một liều thuốc kích thích.
Cũng là liều thuốc tốt nhất của cô vào thời điểm này.
Tốt quá.
Kiến Thành của cô có hy vọng sống rồi.
Ông trời cuối cùng cũng đã mở mắt.
Thì ra tất cả đều không phải là sự cố chấp và bướng bỉnh của một mình cô, là thật sự có hy vọng.
“Thật tốt quá, thật sự quá tốt rồi, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã mang đến cho tôi tin tức tốt như vậy.”
“Anh biết không? Tôi không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa.”
Chu Tiễn Nam đưa cho cô vài tờ giấy, giọng nói dịu dàng nói: “Chăm sóc tốt bản thân chính là lời cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443851/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.