“Cô út, bà nội rất đau đúng không?” “Cô út ơi, bà nội thật sự sẽ tỉnh lại phải không? Có phải ông nội lại lừa chúng ta rồi không?” Hai đứa nhỏ ôm Lâm Tư Vũ, khóc rất thương tâm. Lâm Tư Vũ cũng là lúc này mới biết được, thật ra hai đứa nhỏ cái gì cũng hiểu, chỉ là ở trước mặt Nam Khuê, bọn nhỏ không phát tiết ra, bởi vì chúng sợ mẹ lo lắng, càng sợ mẹ sẽ đau lòng. “Niệm Khanh, Tư Mặc, ông trời rất công bằng, người như bà nội, ông trời nhất định sẽ không bỏ mặc, chúng ta phải giữ hy vọng biết chưa?” “ “Hơn nữa bà nội yêu các cháu như vậy, bà ấy chắc chắn sẽ không nỡ ngủ tiếp đâu, cho nên nhất định sẽ tỉnh lại, chỉ là chúng ta phải chờ thêm một chút.” Lâm Tư Vũ an ủi hồi lâu, tâm trạng của hai đứa nhỏ mới tốt hơn một chút. Cuối cùng, hai đứa nhỏ lau nước mắt, gần như là đồng thanh mở miệng: “Cô út, cô đừng nói cho mẹ biết chuyện bọn cháu vừa khóc có được không?” “Tại sao vậy?” Lâm Tư Vũ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn nhỏ. “Mẹ đã rất buồn rồi, bọn cháu không muốn khiến mẹ buồn hơn nữa.” “Được, cô đồng ý với các cháu.” Vài ngày tĩnh dưỡng tại bệnh viện, hầu như ngày nào Nam Khuê cũng đều tiêm, đều uống thuốc. Mặc kệ thuốc có khó uống đến đâu, kim tiêm vào trong cơ thể đau đớn đến mức nào, cô vẫn không hề nhíu mày lấy một cái. Bởi vì cô biết tất cả mọi thứ đều là để giữ em bé của mình. Kiểm tra xong, Nam Khuê lo sợ chờ đợi. “Tình hình cũng không tệ lắm, nên uống thêm ít thuốc củng cố, hai ngày nay vẫn phải nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn, nhớ kỹ tâm trạng không nên kích động, càng không nên thay đổi thất thường.” Khi nghe bác sĩ nói, Nam Khuê cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Kiểm tra xong, cô vừa trở lại phòng bệnh, Lâm Tiêu liền đi vào. “Thiếu phu nhân, theo phân phó của cô, tôi đã điều tra hết camera giám sát và toàn bộ sự việc vào thời điểm phu nhân bị tai nạn xe rồi, cô nói không sai, quả thật rất khả nghi.” “Nói tôi nghe xem.” “Hôm đó phu nhân như thường lệ đến bệnh viện thẩm mỹ mà bà ấy thường xuyên đến chăm sóc da, nhưng tên tài xế kia không bình thường lắm, tôi điều đi kiểm tra camera giám sát con đường trước khi anh ta ra khỏi xe, anh ta đã sớm nhận được hàng, nhưng lại chậm chạp không nhúc nhích, vẫn ngồi trong xe chờ mười mấy phút mới bắt đầu đi.” “Mà bình thường anh ta nhận hàng sẽ xuất phát ngay, chuyện này hiển nhiên không bình thường, giống như là cố ý vậy” “Chúng tôi còn kiểm tra được báo cáo kiểm tra của anh ta, anh ta trông cơ thể khỏe khoắn, nhưng kết quả kiểm tra sức khỏe là ung thư dạ dày, lúc cảnh sát tìm được, anh ta không phản bác, mà còn vô cùng sảng khoái thừa nhận ngay.” “Thế nhưng, anh ta lại kiên quyết nói rằng mình lái xe mệt mỏi, vì vậy mới xảy ra tai nạn. Trong camera giám sát thấy rất rõ ràng, anh ta nhắm thẳng vào xe của phu nhân lao tới. “Tất cả những điều này, không thể không khiến chúng ta suy nghĩ sâu xa.” Lâm Tiêu nói xong, Nam Khuê nhanh chóng chỉ ra một cái tên: “Hạ Nhu.” “Anh lập tức đi điều tra xem gần đây bà ta đã làm gì?” Lâm Tiêu ngước mắt nhìn cô: “Thiếu phu nhân, ý của cô là đây đều là do Hạ Nhu sai khiến?” “Tôi không biết, nhưng nếu chuyện này không phải ngoài ý muốn là do con người tạo ra, vậy ngoại trừ Hạ Nhu, tôi không nghĩ ra được người nào khác.” “Vâng, thiếu phu nhân yên tâm, tôi lập tức đi điều tra, có tin tức gì tôi sẽ nói cho cô biết ngay.” Lúc Lâm Tiêu sắp rời đi, Nam Khuê nhìn bóng dáng của cậu, vẫn nhịn không được mà mở miệng: “Lâm Tiêu” “Thiếu phu nhân?” Thật ra, Lâm Tiêu sao có thể không biết, thiếu phu nhân là muốn biết tin tức của tổng giám đốc Lục. Nhưng mà, cậu phải mở lời như thế nào đây? “Phía hãng hàng không nói thế nào? Họ điều tra đến đâu rồi? Thật sự không có bất kỳ tin tức gì của anh ấy sao?” Nam Khuê liên tiếp hỏi vài câu. Những ngày này, cô đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, cũng đã cố gắng hết sức để nói với chính mình, phải mạnh mẽ, nhất định, nhất định phải mạnh mẽ. ’ Ít nhất trước khi Kiến Thành trở về, cô bắt buộc phải gánh vác tất cả trách nhiệm. “Xin lỗi, thiếu phu nhân.” Lâm Tiêu đã nghĩ tới rất nhiều cách trả lời, nhưng đến cuối cùng, cậu chỉ có thể trả lời mấy chữ này. Nam Khuê đau lòng nhắm mắt lại, phất phất tay: “Tôi biết rồi, anh đi trước đi.” Lâm Tiêu đi rồi, Nam Khuê lại duy trì tư thế vừa rồi, cô ngồi trên ghế thật lâu. “Kiến Thành, giữ được con rồi, anh biết không, nó thật sự rất kiên cường, còn kiên cường hơn cả chúng ta.” “Không phải anh vẫn luôn lo lắng cho em sao, vậy anh nhất định phải sớm trở về, nếu anh không có ở đây, chờ bụng em lớn rồi, lúc không đi được giày không mang được tất thì phải làm sao? Lúc chân em bị chuột rút cần ai đó xoa bóp, thì ai sẽ giúp em?” “Còn cả vết rạn da, anh biết đấy, em bánh bèo như vậy, nếu có vết rạn em chắc chắn sẽ khóc, cho nên anh phải nhanh chóng trở về chăm sóc giúp em.” Khẽ lẩm bẩm một hồi, Nam Khuê lấy điện thoại ra. Trong album, có vài tấm ảnh của anh, nhưng không nhiều. Nhưng chỉ vài tấm ảnh này cô đã xem đi xem lại rất nhiều lần. Còn ở đâu có ảnh của anh nữa? Đúng rồi, cô bỗng nhiên nhớ đến anh đã từng tham gia một số cuộc phỏng vấn thương mại, vậy trên đó chắc hẳn sẽ có. Nhập tên của anh vào thanh tìm kiếm, Nam Khuê ngay lập tức nhìn thấy một số hình ảnh. Tuy rằng rất ít, hơn nữa hầu như đều là âu phục giày da, ngay cả dáng và biểu cảm cũng không sai biệt lắm, nhưng cô vẫn coi như báu vật mà nhấp chuột tải về. Sau đó, từng bức ảnh được lưu trong điện thoại của cô. Đây là sự an ủi duy nhất khi cô tự liếm vết thương của mình. Ôm điện thoại, nghĩ đến anh, Nam Khuê bất giác ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, cô mơ thấy Kiến Thành. Trong giấc mơ của “Khuê Khuê”, dường như ai đó đang dịu dàng gọi tên cô. Cô xoay người, sau đó liền nhìn thấy ánh mặt trời buổi sáng, một bóng dáng quen thuộc, sải bước, từng bước từng bước đi về phía cô. Là Kiến Thành. Chắc là Kiến Thành của cô. Bởi vì là ngồi trên ghế, khi mở mắt ra, Nam Khuê nhìn thấy ngay là vạt áo trước mắt. Áo sơ mi trắng quen thuộc với bộ vest đen. Không thể nhịn tiếp được nữa, Nam Khuê ôm lấy anh, sà vào lòng anh: “Kiến Thành, là anh? Thật sự là anh sao?” “Anh trở về rồi phải không? Em biết anh nhất định sẽ trở về, anh chắc chắn không nỡ bỏ lại em và con mà.” Thực tế thì, vừa dứt lời, Nam Khuê liền ý thức được có gì đó không đúng. Chỉ là một cơn ảo giác. Người trước mắt, căn bản không phải là Kiến Thành. Khoảnh khắc ôm lấy anh cô liền phát hiện, bởi vì hơi thở, bởi vì mùi hương, tất cả mọi thứ đều không phải. Nhưng cô vẫn muốn lưu luyến một chút. Một phút, cho dù chỉ có mười giây cũng được, để cho cô tự lừa gạt mình một chút, tự nói cho mình biết, anh chính là Kiến Thành. Chu Tiễn Nam biết cô hiểu nhầm, nhưng anh ấy không dám quấy rầy. Phải nhớ biết bao nhiêu, mới có thể biết rõ mình không phải Lục Kiến Thành, nhưng lại vẫn tiếp tục lừa gạt mình. Một phút sau, Nam Khuê hít sâu một hơi, sau đó buông Chu Tiễn Nam ra: “Cảm ơn anh, Tiễn Nam, cảm ơn anh đã giả làm anh ấy một phút, tuy rằng thời gian rất ngắn, nhưng tôi đã rất thỏa mãn rồi.” “Không sao, tôi biết em chỉ là quá nhớ cậu ấy!” Dừng một lúc, Chu Tiễn Nam nói tiếp: “Thật ra hôm nay tôi tới là muốn nói cho em biết một vài tin tức liên quan đến cậu ấy.” Nghe đến đây, Nam Khuê nhất thời kích động. Cô nắm lấy Chu Tiễn Nam, kích động hỏi: “Thật sao, anh? Anh mau nói đi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]