“Nam Khuê? Sao lại là cô, cô thực sự chưa chết sao?”
Hạ Nhu tháo kính râm, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt ngạc nhiên không thể tin được.
Nhận ra đó là Hạ Nhu, Nam Khuê gần như vô thức kéo Niệm Khanh và Tư Mặc ra phía sau cô, giữ chặt lấy hai đứa trẻ.
Nhìn thấy hành động đó của cô, Hạ Nhu lập tức đưa mắt nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ.
Đôi mắt bà ta nhìn chằm chằm, vì ghen tuông, khuôn mặt gần như đã biến đổi trắng bệch ra như “ma”.
“Cô thực sự đã sinh cho nhà họ Lục hai đứa con sao? Bọn nhỏ bao nhiêu tuổi rồi?”
“Chuyện này không liên quan tới bà, tránh ra.”
Nam Khuê đẩy bà ta ra, dắt Tư Mục và Niệm Khanh đi về phía trước.
Nếu như biết trước sẽ gặp Hạ Nhu ở đây, cô nhất định sẽ không lựa chọn khu vui chơi trong nhà của trung tâm thương mại này, mà sẽ sẽ đi công viên vui chơi giải trí lớn ngoài trời.
Hạ Nhu bước trên đôi giày cao gót, điên cuồng đuổi theo.
“Nam Khuê, cô đừng đi, tôi thấy hai đứa trẻ này cũng 4,5 tuổi rồi, mấy năm trước, cô và Dạ Bạch cũng từng…”
“Câm miệng.”
Hạ Nhu còn chưa kịp nói xong đã bị Nam Khuê quát mắng.
Hạ Nhu lúc này lại giống như một người đàn bà đanh đá, chua ngoa, ngang ngược không biết phải trái chặn cô lại.
Căn bản là không để Nam Khuê đi về phía trước.
“Tôi nói lại lần nữa, tránh ra!” Nam Khuê nói từng chữ, từng chữ một lạnh lùng nhắc nhở.
“Trước khi làm rõ danh tính thực sự của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443809/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.