Giọng nói cô đơn đó, sự khó chịu đó.
Cho dù cách một cái điện thoại nhưng Nam Khuê cũng có thể cảm nhận thấy nó một cách sâu sắc.
Dẫu sao, cô cũng đã từng trải qua cảm giác đó nên cô có thể đồng cảm được.
“Niệm Niệm, nếu như một mình cậu ở bên ngoài quá cô đơn thì hãy quay về đi, Tư Mặc và Niệm Khanh đều rất nhớ cậu, có hai đứa ở bên cạnh cậu nhất định sẽ vui vẻ hơn đấy.”
“Được, nếu như có một ngày tớ mệt rồi, tớ nhất định sẽ quay về.”
“Ừm, tớ luôn đợi cậu.”
Tắt điện thoại, Nam Khuê vẫn rất lo lắng trong lòng.
Mười giờ tối, sau khi đứa hai đứa bé lên giường đi ngủ, Nam Khuê mới phát hiện Lục Kiến Thành vẫn luôn không về phòng.
Lúc đó, hai người vì chuyện của Hoắc Ti Yến nên đã cãi nhau.
Cô vốn dĩ còn tưởng rằng người nào đó sẽ đến dỗ dành cô.
Kết quả đợi tới đi lui, đợi đến khi hai đứa con đều đi ngủ hết rồi vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Lại nhìn vào điện thoại, vậy mà đến một cuộc điện thoại, một tin nhắn Wechat cũng không có.
Nói không buồn thì là giả.
Con gái mà, kiểu gì cũng có chút ngang bướng.
Cho dù đã là vợ là chồng rồi nhưng trong lòng vẫn hi vọng được yêu thương chứ.
Nằm trên giường, Nam Khuê xem điện thoại chờ Lục Kiến Thành về.
Kết quả chờ đến hơn mười một giờ cũng không thấy đâu.
Lại đợi thêm mười phút nữa, Nam Khuê đã không còn kiên nhẫn nữa rồi, cô cũng chẳng muốn đợi tiếp nữa.
Bỏ đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443808/chuong-451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.