Đôi môi càng ngày càng tiến gần.
Còn hô hấp thì ngày càng khó khăn.
Nam Khuê siết chặt hai tay, cô biết mình không nên làm như vậy.
Thế nhưng, hai tay của cô tựa như rót chì vào, căn bản là không thể nhấc lên nổi, nên cô chẳng làm được bất kỳ động tác nào để từ chối anh.
Cuối cùng, cô chỉ có thể đứng ngẩn ngơ tại đó.
Nhìn đôi môi của anh đang đến gần mình từng chút một.
Như muốn kề sát môi ngay lập tức.
Tim của Nam Khuê bỗng nhiên phập phồng lo sợ, càng khẩn trương, thì trong lòng bàn tay của cô càng chảy mồ hôi.
Ngay lúc môi sắp chạm vào, thì đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết.
“Thật ngại quá, Niệm Khanh tỉnh rồi, tôi phải đi xem nó đây.”
Vừa dứt lời, Nam Khuê lập tức chạy vào phòng ngủ mà chẳng dám chậm trễ dù chỉ một giây.
Vì kéo rèm cửa lại ngủ trong phòng, nên ánh sáng trong phòng khá tối.
Tư Mặc đang ngồi trên chiếc giường rộng rãi ôm em trai nhỏ của mình trong vòng tay, cậu nhẹ nhàng dỗ dành Niệm Khanh với vẻ mặt nghiêm túc.
“Em trai ngoan nào, đừng khóc nữa mà, em đừng sợ, có mẹ ở đây rồi, mẹ không có bỏ em đi đâu.”
“Em biết không? Anh lợi hại lắm đó nha, anh đã đưa ba trở về rồi đấy, bây giờ ba đang nói chuyện với mẹ, đợi đến khi họ hòa thuận với nhau thì chúng ta sẽ có ba rồi.”
“Sau này chẳng có ai sẽ chê cười chúng ta nữa, vì ba cũng có thể dẫn chúng ta chơi trò chơi, đi dạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443772/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.