Vào trong cabin máy bay, cậu bé Lục Tư Mặc liền vui vẻ ngồi vào chỗ của mình.
Tuy nhiên đúng lúc này, chuông điện thoại của Chu Tiễn Nam vang lên.
Người gọi điện thoại đến chính là Nam Khuê.
Ở bên cạnh, mọi sự vui vẻ, háo hức của bạn nhỏ Lục Tư Mặc liền biến mất, cậu lập tức ngồi ngay ngắn, lo lắng nhìn Chu Tiễn Nam, ánh mắt như thỉnh cầu.
Đôi mắt sáng lấp lánh đó như đang muốn nói: “Chú Chu, đừng nói với mẹ, giúp cháu với.”
Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Lục Tư Mặc, Chu Tiễn Nam lập tức đưa tay xoa đầu cậu bé.
Đồng thời an ủi cậu bé: “Yên tâm đi, chú Chu đã nói là làm, đã đồng ý rồi thì nhất định sẽ đưa cháu về nước.”
“Wa, cảm ơn chú Chu, chú Chu thật tuyệt vời.”
Lục Tư Mặc vỗ tay hoan hô xong, Chu Tiễn Nam nhận cuộc gọi của Nam Khuê.
Giọng nói của cô rất lo lắng: “Tiễn Nam, Tư Mặc hình như mất tích rồi, vừa rồi bà vú đưa Tư Mặc cùng ra ngoài chơi, nhưng vú vừa về nói với tôi, Tư Mặc giữa đường nói muốn đi nhà vệ sinh, rồi chạy đi mất rồi.”
“Làm sao bây giờ, nó vẫn còn nhỏ như vậy, anh nói xem, liệu có phải bị…”
Lúc này, Chu Tiễn Nam ngắt lời Nam Khuê: “Khuê Khuê, em đừng lo lắng, Tư Mặc không bị mất tích, nó đang ở cùng với tôi.”
Nghe thấy những lời này, Nam Khuê thở phào nhẹ nhõm.
Cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Ngay khoảnh khắc biết Tư Mặc mất tích, cô thực sự sợ chết khiếp.
May mắn thay đó không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443766/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.