Hai người vai kề vai đi ra ngoài cửa.
Nhưng chính vào thời khắc bóng hình của Nam Khuê sắp đi ra ngoài, Chu Tiễn Nam đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Nam Khuê.
Miệng anh ấy phát ra giọng nói vô cùng trầm ấp: “Khuê Khuê, đợi đã!”
“Làm sao vậy?”
Chu Tiễn Nam quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt màu đen có chút ửng đỏ.
Sau một hồi do dự, anh ấy lấy hết dũng khí mở lời: “Có thể đây là lần cuối cùng rồi, sau này em sẽ chính thức là thiếu phu nhân nhà họ Lục, hoàn toàn, triệt để trở thành người của cậu ấy rồi.”
“Thế nên, trước khi rời đi có thể cho tôi ôm cô một cái không?”
Những lời này không chỉ là đề nghị mà nó còn có một vài hàm ý hèn mọn.
Nam Khuê nghe xong, trong lòng cảm có cảm giác rất khó tả.
“Ừm!” Cô gật đầu.
Trong chốc lát, Chu Tiễn Nam đã ôm chặt cô vào lòng.
Anh ấy ngửi mùi hương của cô.
Lắng nghe hơi thở và nhịp đập trái tim của cô.
Trái tim của anh ấy đã yên bình như thế.
Đương nhiên, vẫn còn có một phần hạnh phục và vui sướng không thể nói ra.
Chỉ là, phần hạnh phúc này quá ngắn ngủi.
“Tiễn Nam, tôi vô cùng may mắn khi có thể gặp được một người bạn như anh.”
“Tôi đã từng nói rồi, sau này cô gái nào có thể gả cho anh thì cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc, hãy tin tôi, anh nhất định sẽ tìm được tình yêu đích thực của đời mình thôi.”
Chu Tiễn Nam gật đầu: “Ừm, hy vọng được như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443760/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.