Chương trước
Chương sau
Cục cưng nhỏ như hiểu được lời của Nam Khuê, lập tức ngừng khóc, hai mắt mở to, ngoan ngoãn nằm trên giường, không khóc lóc cũng không làm ồn nữa.
Nam Khuê nhìn em bé đang bế trên tay, rồi lại nhìn em bé đang nằm trên giường, trái tim cô như tan chảy.
Thực lòng mà nói, khi bác sĩ nói đó là hai bé trai, cô vô cùng bất ngờ.
Vì trong lòng cô luôn nghĩ rằng sẽ là một cặp long phụng, một trai, một gái.
Như thế thì có thể trai gái song toàn rồi.
Tuy nhiên, lúc biết là hai bé trai, trong lòng cô vẫn nhanh chóng đón nhận.
Chúng đều là con của cô, cũng đều là phúc mà ông trời ban tặng, cô đương nhiên đều thích.
Về việc đặt tên cho hai bé, vì nhà họ Lục khá chú trọng việc đặt tên, sẽ đặt tên theo giờ sinh của hai bé, vì thế cô không tự đặt trước.
Nhưng bây giờ, cô muốn đợi Lục Kiến Thành tỉnh dậy, tên của các con sẽ do anh đặt.
Cho cậu em ăn xong, Nam Khuê đưa cho bà vú để vỗ ợ.
Sau đó bế cậu anh lên bắt đầu cho bú sữa.
Vừa có sữa để uống, cậu anh vô cùng vui vẻ, lập tức cười với Nam Khuê.
Lúc này cậu em lại không ở yên.
Dường như là đang ghen, đang nằm trong tay bà vú, oe oe khóc.
Đôi mắt hé mở nhìn Nam Khuê không ngừng, ánh nhìn đó dường như là muốn xin được cô bế.
Đích thân chăm sóc hai đứa bé hơn mười ngày, Nam Khuê đã thật sự hiểu được những gì mọi người nói, hai đứa trẻ sinh đôi sẽ có tính cách rất khác nhau.
Quả thực, cậu anh thì luôn điềm tĩnh, vô cùng ngoan và nghe lời.
Hầu hết thời gian, chỉ cần nhìn Nam Khuê một cái, hoặc là nghe thấy giọng của Nam Khuê, thì đã cười vô cùng ngoan ngoãn. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Gặp Em Đúng Lúc
2. Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng
3. Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh
4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Một em bé thiên thần đúng nghĩa.
So với anh trai thì cậu em tinh nghịch hơn nhiều.
Thời gian ngủ của cậu em rất ít, hơn nữa rất dễ bị đánh thức.
Một khi đã khóc, thì luôn muốn Nam Khuê bế và hát ngân nga nhẹ nhàng, vừa dỗ dành vừa hát, mới chịu ngủ tiếp.
Nhưng so với những đứa trẻ khác thì vẫn ngoan hơn nhiều.
Chỉ cần chúng ngủ, Nam Khuê có thể đặt xuống giường một cách thoải mái.
Không cần phải lúc nào cũng bế trên tay, cũng không phải là vừa đặt lên giường đã tỉnh dậy ngay.
Vì vậy, về phần hai đứa trẻ, trong lòng Nam Khuê thực sự được an ủi.
Bất kể thế nào thì hai bảo bối đều là thiên thần bé nhỏ mà ông trời ban cho cô.
Mấy ngày nay, Lục Kiến Thành vẫn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Nam Khuê cũng đang ở cữ tại nhà.
Nhưng mỗi ngày cô đều hỏi Chu Tiễn Nam tình hình của Lục Kiến Thành.
Nhưng câu trả lời cô nhận được luôn là: “Vẫn đang hôn mê, chưa qua khỏi cơn nguy kịch.”
Cứ chờ đợi như vậy, cũng tròn một tuần rồi.
Mặc dù biết Lục Kiến Thành vẫn đang trong phòng chăm sóc đặc biệt, có sự chăm sóc chuyên nghiệp của các bác sĩ và y tá, cô dù có tới cũng chưa chắc đã giúp đỡ được gì.
Nhưng cô vẫn muốn đi xem.
Cho dù không thể đến gần anh, chỉ cần đứng từ xa nhìn một chút thôi, trong lòng cô cũng cảm thấy an tâm hơn.
Buổi tối, Chu Tiễn Nam tới.
Nam Khuê đã thay một bộ quần áo khác, chuẩn bị nói với anh ấy chuyện đi tới bệnh viện.
Kết quả là Chu Tiễn Nam đã nói trước một bước: “Khuê Khuê, chúc mừng em!”
Có thể nhận ra, lúc nói câu này, trên mặt Chu Tiễn Nam khẽ nở một nụ cười, vẻ mặt nhẹ nhõm thư thái chưa từng có.
“Lục Kiến Thành tỉnh rồi, đã được chuyển đến phòng bệnh thường, bác sĩ nói, cậu ấy đã qua cơn nguy kịch, nếu hồi phục tốt rất nhanh sẽ có thể xuất viện.”
“Thật tốt quá, vậy là tôi có thể đưa em và hai đứa bé bình an giao cho cậu ấy đúng như ý nguyện rồi.”
Khi Nam Khuê nghe thấy những lời này, mắt cô đã rưng rưng xúc động.
Cô chớp chớp mắt, một lúc sau cô mới gật đầu: “Cảm ơn anh, Tiễn Nam, cảm ơn anh đã báo cho tôi tin tốt này.”
Mặc dù không nỡ, biết người phụ nữ mình yêu sắp sửa mãi mãi rời xa mình.
Nhưng nhìn thấy nụ cười xúc động và hạnh phúc trên khuôn mặt của cô.
Lúc này, Chu Tiễn Nam vẫn cảm thấy rất vui mừng, thanh thản.
Chị gái anh nói rất đúng, sự đồng hành và bảo vệ có được bằng cách che giấu sự và lừa dối, sẽ không bao giờ là tình yêu.
Thay vì muốn một tình yêu mà luôn phải lo lắng sợ hãi, suy tính thiệt hơn, không bằng một tình bạn chân thành, tin tưởng lẫn nhau.
Nhiều khi tình bạn tốt cũng là cả một đời.
Chu Tiễn Nam đưa tay ra, lòng bàn tay rộng lớn của anh xoa xoa mái tóc mềm mại của Nam Khuê: “Tôi biết em không thể chờ được nữa, mau đi thay quần áo đi, tôi đưa em đến bệnh viện gặp cậu ấy.”
Nam Khuê vừa định nói “Được.”
Lúc này, bà vú vội vàng chạy xuống: “Cô Nam Khuê, hai bé tỉnh dậy rồi, mấy tiếng rồi chưa được ăn, giờ đang khóc đòi bú sữa.”
“Được” Nam Khuê gật đầu.
Đồng thời nhìn Chu Tiễn Nam: “Tôi phải cho hai bé con bú sữa đã, chúng đều không bú sữa bình, có thể anh phải đợi tôi một lúc rồi, đợi tôi cho hai cục cưng bú sữa trước đã.”
“Ừm, không vội, tôi ở dưới tầng đợi em.”
Nam Khuê lên trên tầng, Chu Tiễn Nam thì cứ nhìn theo bóng lưng cô như vậy, từng chút, từng chút cách xa.
Căn nhà này là biệt thự riêng của anh ấy.
Vì lý do công việc nên rất ít khi tới ở, nhưng chị gái anh vẫn luôn cho người đến dọn dẹp định kỳ, vì thế trong nhà vẫn luôn sạch sẽ.
Sau khi Nam Khuê và hai em bé được xuất viện, anh ấy đã sắp xếp cho họ ở lại đây.
Biệt thự có hai tầng, Nam Khuê và hai em bé ở tầng hai.
Mặc dù anh ấy hoàn toàn có lí do ở lại đây.
Nhưng vì để cho cô không cảm thấy gánh nặng, Chu Tiễn Nam trước giờ không qua đêm ở đây.
Thỉnh thoảng công việc bận quá, anh ấy sẽ ở lại thư phòng làm việc một lúc.
Nhưng dù có muộn đến đâu, có mệt đến đâu, anh ấy vẫn sẽ rời khỏi đây, về chỗ ở của mình nghỉ ngơi.
Trước đây, anh ấy chưa bao giờ cảm thấy căn biệt thự này có gì khác biệt.
Nhưng bây giờ, vì có hình bóng và mùi hương của cô, anh ấy cảm thấy nơi đây lập tức trở nên khác lạ.
Mặc dù chỉ có 10 ngày ngắn ngủi, nhưng mỗi nơi trong căn nhà này, phòng khách, nhà bếp, phòng ngủ…
Dường như tất cả mọi nơi đều có dấu vết và mùi hương của cô.
Nhắm mắt lại, anh ấy thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô đang đi qua đi lại trong nhà, quá rõ ràng và quen thuộc.
“Khuê Khuê, dù sao thì, tôi đã gặp em quá muộn.”
“Em biết không, nếu như thực sự có kiếp sau, tôi muốn là người đầu tiên gặp em, tốt nhất là lúc em vừa sinh ra, tôi đã biết em rồi.”
Vậy thì, anh ấy chắc chắn sẽ bảo vệ cô được an toàn.
Sẽ không để bất kì người đàn ông nào cướp mất cô.
Còn kiếp này đã định sẵn là không có duyên phận rồi.
Đợi mười mấy phút, hai đứa trẻ đều đã bú sữa và đi ngủ rồi.
Nam Khuê cúi người và hôn lên má của hai đứa trẻ, trong lòng cô cảm thấy thật dịu dàng.
“Các con yêu, các con ở nhà ngủ ngoan nha! Cha tỉnh rồi, mẹ phải đi gặp cha đây!”
“Đợi cha hồi phục hoàn toàn rồi, nhất định sẽ đến gặp các con ngay, sau đó cha sẽ đón chúng ta về nhà.”
Trước khi đi, Nam Khuê đã chụp một vài bức ảnh dễ thương của hai con.
Cô muốn lúc tới bệnh viện sẽ cho Lục Kiến Thành xem ảnh, rồi giãi bày tâm tư.
Lúc chụp ảnh, cô lại chăm chú nhìn hai bé con một cách kỹ càng, Nam Khuê càng cảm thấy hai bé con này rất giống Lục Kiến Thành.
Đặc biệt là lông mày và mắt, còn cả mũi nữa, thật là như được tạc cùng một khuôn với Lục Kiến Thành.
Thu dọn xong mọi thứ, Nam Khuê đi xuống dưới tầng: “Tiễn Nam, chúng ta đi thôi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.