Đến bệnh viện, Nam Khuê chạy thẳng về hướng phòng phẫu thuật.
Nhưng khi cô đến nơi thì đèn của phòng phẫu thuật đã tắt rồi.
Trong lòng cô đột nhiên dấy lên một dự cảm không lành, khoảnh khắc đó, đầu cô trống rỗng.
Tiếp sau đó, mọi thứ trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, chỉ cảm thấy chóng mặt, cô dường như sắp ngã gục vậy.
Cũng may lúc này Chu Tiễn Nam vội vã chạy tới, đỡ lấy cô: “Khuê Khuê, em sao vậy?”
“Khuê Khuê, tỉnh lại đi!”
“Khuê Khuê…..”
Chu Tiễn Nam hét gọi vài lần, Nam Khuê lúc này mới từ từ mở mắt ra, cô lắc lắc đầu, đồng thời hỏi: “Tôi vừa rồi bị làm sao vậy?”
“Em bị ngất, suýt chút nữa thì ngã xuống đất rồi.” Chu Tiễn Nam trả lời.
Khi nhìn thấy mấy chữ “Phòng phẫu thuật” to đùng trước mắt, ý thức của Nam Khuê lập tức được kéo về, cả người cũng tỉnh táo trở lại.
Cô nhẹ nhàng đẩy Chu Tiễn Nam ra, cô đau lòng kéo lê cơ thể của mình đi về phía phòng phẫu thuật.
Vừa nghĩ đến kết cục tàn nhẫn đó, trái tim của cô lại quặn đau.
“Xin lỗi Kiến Thành, đều tại em, là em đã đến muộn rồi.”
“Xin lỗi anh!”
Nam Khuê đau lòng bật khóc, cô từ từ ngồi xổm xuống, suy sụp mà ôm lấy cơ thể của mình.
Nhìn từ góc độ của Chu Tiễn Nam, có thể nhìn thấy cả người cô đang run rẩy kịch liệt, đau lòng đến tột cùng.
Anh ấy lập tức đi tới, đặt tay lên vai cô: “Đừng khóc, Khuê Khuê, không thể trách em được, nếu như thật sự phải trách ai đó thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443757/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.