“Việc gấp gì?”
Tuy nhiên, còn chưa đợi Nam Khuê hỏi rõ.
Chu Tiễn Nam đã kéo lấy tay cô đi xuống tầng một rồi.
Nhìn thấy bộ dạng vô cùng vội vã của anh ấy, Nam Khuê cố gắng mở lời: “Đợi đã, Tiễn Nam, trước tiên nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì đã? Hơn nữa hai đứa con của tôi còn ở trên tầng, nếu như tôi đi luôn như vậy thì chúng phải làm sao chứ?”
“Vừa nãy tôi đã nói với các dì rồi, bọn họ đều sẽ lên đó chăm sóc cho bọn trẻ, bây giờ em phải cùng tôi đến bệnh viện ngay, thời gian cấp bách, mau lên xe đi.”
Chu Tiễn Nam đã mở sẵn cửa lớn ra rồi.
Nam Khuê thấy anh ấy vội vã như vậy thì cùng không dám trì hoãn nữa, lập tức lên xe.
Nhưng khi nhìn thấy bản thân trên người chỉ mặc có bộ đồ ngủ thì cô liền lấy một cái áo khoác ở sảnh khoác lên.
Nhưng, bởi vì ở đó treo toàn quần áo của Chu Tiễn Nam nên cô cũng chỉ có thể lấy đồ của anh ấy mặc tạm.
Lúc lên xe, Nam Khuê ngồi ở ghế lái phụ, Chu Tiễn Nam lập tức khởi động xe chạy đi.
Đạp ga, chiếc xe rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
Hai tay cầm vô lăng, Chu Tiễn Nam hít sâu một hơi, cuối cùng chuẩn bị xong tâm lý, sau đó nghiêm túc mở lời: “Khuê Khuê, sau đây mong em hãy nghiêm túc nghe hết những lời mà tôi nói.”
Ý thức được anh ấy đang rất nghiêm túc, Nam Khuê cũng nghiêm túc lắng nghe: “Được, anh nói đi, tôi sẽ nghiêm túc lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443756/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.