Cảm nhận được Nam Khuê chủ động, Lục Kiến Thành có chút kinh ngạc.
Nhưng vẫn phấn kích và vui sướng nhiều hơn.
“Khuê Khuê” Anh đỡ lấy đầu Nam Khuê, khàn giọng thì thầm nói: “Bé con cũng đã ba tháng rồi, chúng ta có phải là có thể….”
Nửa câu sau, không cần nói cũng hiểu.
“Ừm!” Gật gật đầu, Nam Khuê vẫn là có chút sợ cho nên nhắc nhở: “Anh nhẹ một chút, đừng làm tổn thương đến bé con.”
“Được.”
Giây phút ấy, mọi sự kìm nén đều như núi lửa phun trào, không thể nào dừng lại nữa.
Không nhớ là đã bao lâu rồi, cả hai chưa làm lại việc này.
Nếu không phải lo sợ em bé trong bụng Nam Khuê, Lục Kiến Thành khó có thể kiềm chế được chính mình.
Cuối cùng, Nam Khuê kiệt sức.
Cả người mềm như nước nằm vòng tay Lục Kiến Thành, cô không còn sức để nói, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Nhưng Lục Kiến Thành lại thấy cực kỳ tỉnh táo.
Nếu như không phải là đang ôm cô trong lòng, cúi đầu liền có thể nhìn thấy, anh thậm chí còn cho rằng đây chỉ là giấc mơ.
May mà lần này, Khuê Khuê của anh là thật.
Mọi thứ đều là thật.
Buổi sáng, Nam Khuê thức dậy trong vòng tay của Lục Kiến Thành.
Vừa nhìn thấy anh, cô liền cảm thấy ấm áp không nói nên lời, niềm vui và hạnh phúc trong lòng lại càng dâng lên.
“Chào buổi sáng, Lục tiên sinh!” Nam Khuê vừa nói vừa cười.
Vậy nhưng, Lục Kiến Thành lại cau mày.
Rõ ràng là anh không hài lòng với cách xưng hô ấy.
“Gọi lại lần nữa anh nghe.” Giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443726/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.