Nam Khuê thuận thế tựa vào trong ngực anh, không nói gì. Vốn dĩ, cô cho rằng mình có thể yên tĩnh hai ngày, nhưng bữa sáng vừa ăn xong cô đã nhận được điện thoại của Quý Dạ Bạch. Đối với cuộc điện thoại này, Nam Khuê vốn không muốn nghe máy. Nhưng Quý Dạ Bạch giống như điên rồi, gọi không ngừng. Nghĩ đến mình còn phải đến bệnh viện làm việc, thế nào cũng trốn không thoát, Nam Khuê vẫn chấp nhận. “Nam Khuê, là tôi, Quý Dạ Bạch.” “Tôi biết, anh có chuyện gì không?” “Khi nào cô có thời gian, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Anh ta nói. “Ngày nào tôi đều rất bận rộn, ngày nào cũng không có thời gian, hơn nữa tôi cũng không cảm thấy giữa chúng ta còn có bất cứ chuyện gì để nói.” Nam Khuê từ chối rất dứt khoát. “Nếu như vậy, vậy tôi chỉ có thể chờ cô đi làm rồi đi tìm cô.” “Quý Dạ Bạch, lấy quyền để mưu cầu lợi ích cá nhân, anh không thấy đê tiện à?” “Nam Khuê, tôi cũng không có cách nào khác, hay là coi có thể chấp nhận, bây giờ chúng ta nói chuyện qua điện thoại.” Hít sâu một hơi, Nam Khuê chỉ có thể bị ép gật đầu: “Anh có chuyện gì thì nói nhanh.” “Thỉnh cầu của tôi rất đơn giản, xóa tất cả các video của mẹ tôi, hơn nữa bảo đảm tuyệt đối không thể công khai cho mọi người.” Nghe vậy, Nam Khuê chỉ cảm thấy buồn cười: “Video gì vậy?” “Vậy xem ra, bọn họ không nói cho cô biết, Vân Thư dẫn mấy người quay một số video về mẹ tôi, còn tuyên bố sẽ công bố ra ngoài.” “Vậy sao? Cho dù có, đây cũng là chuyện giữa mẹ chồng tôi và mẹ anh, ân oán mấy chục năm của bọn họ, anh dựa vào cái gì cho rằng tôi có thể hóa giải?” “Nam Khuê…” Quý Dạ Bạch hạ giọng, giọng nói gần như là hạ mình thỉnh cầu: “Tôi biết cô có cách, video kia ảnh hưởng rất lớn đến mẹ tôi, cô có bất kỳ điều kiện gì cũng có thể đưa ra, tôi đều sẽ thỏa mãn cô, chỉ xin cô hạ thủ lưu tình.” (Hạ thủ: khoan hồng, độ lượng nhẹ tay mà tha cho; Lưu tình: vì tình nghĩa mà nhắm mắt cho quá.) “Muộn rồi. Quý Dạ Bạch, trước khi anh tìm tôi, anh nên hỏi mẹ anh đã làm gì? Khi bà ta bắt cóc tôi, sử dụng video để ép buộc tôi, đe dọa tôi, tại sao bà ta không nghĩ đến việc hạ thủ lưu tình chứ?” Không muốn nói nhảm nữa, Nam Khuê trực tiếp cúp điện thoại. Lúc này, Lục Kiến Thành đi vào. Thấy sắc mặt Nam Khuê tức giận đến trắng bệch, lồng ngực thở hồng hộc, anh lập tức đi tới: “Làm sao vậy? Sao lại tức giận như thế này?” “Quý Dạ Bạch còn không biết xấu hổ bảo em trả lại video của Hạ Nhu cho anh ta, nói em hạ thủ lưu tình, lúc Hạ Nhu bắt cóc em, sao anh ta lại không nghĩ tới mấy chữ này?” Lục Kiến Thành an ủi: “Việc này em cứ mặc kệ, sau này điện thoại của Quý Dạ Bạch cứ chối nhận, chỗ Hạ Nhu, bọn anh sẽ xử lý.” “Nhiệm vụ của em bây giờ chính là ăn uống thật ngon, dưỡng tốt bảo bối trong bụng.” “Ừm.” Nam Khuê gật đầu. Bên kia, Quý Dạ Bạch vừa về nhà, Hạ Nhu lại khóc lóc chạy tới. “Con trai, thế nào rồi? Con mau giúp mẹ nghĩ cách đi, mẹ vừa nói với cha con, nhưng ông ấy căn bản không thèm quan tâm.” “Mẹ đã lớn tuổi như vậy rồi, nếu video kia thật sự bị lộ ra ngoài, mẹ làm sao còn mặt mũi sống trên đời nữa, còn không bằng mẹ chết đi.” Sắc mặt Quý Dạ Bạch lạnh lùng, anh ta nhìn về phía Hạ Nhu, rất nghiêm túc mở miệng: “Mẹ, rốt cuộc mẹ đã giấu con cái gì vậy? Mẹ có thể cho con biết sự thật không? Bắt cóc gì, đe dọa gì?” Biết không giấu được nữa, Hạ Nhu chỉ có thể kể hết ra. “Con trai à, mẹ cũng không phải cố ý, hơn nữa cũng không nghiêm trọng như bắt cóc uy hiếp mà con nói, mẹ chỉ mời Nam Khuê uống trà, bảo nó đừng kết hôn với Lục Kiến Thành, thuyết phục nó kết hôn với con.” Quý Dạ Bạch lần này hoàn toàn không nói gì. Anh ta nhìn Hạ Nhu, nhất thời một chữ cũng không nói nên lời. Thật lâu sau, anh ta thở dài, bất đắc dĩ mở miệng: “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn gây ra bao nhiêu chuyện cho con nữa? Chuyện Nam Khuê kết hôn với con thì đừng nghĩ nữa, cô ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý.” Hạ Nhu vừa nghe, lập tức xù lông: “Vậy thì làm sao được? Cô ta phải cưới con.” “Nếu cô ta không gả cho con, thì chúng ta làm sao có thể lấy được cổ phần đó, sao con có phần thắng chứ?” “Cho nên, vì những thứ này? Mẹ bây giờ lấy chính mình ra trả giá, còn muốn con mặt dày đi cầu xin người ta có đáng không? Con đã sớm nói rồi, tài sản của nhà họ Lục mẹ đừng mơ nữa, chúng ta đấu không lại Vân Thư, hơn nữa Lục Minh Bác cho tới bây giờ cũng chưa từng thừa nhận thân phận của con.” “Dựa vào cái gì? Con là con của nhà họ Lục, tài sản của nhà họ Lục phải có một phần của con.” Hạ Nhu tất nhiên không phục. Bà ta đã nghĩ về nó nửa đời người, trông ngóng nửa đời người. Sở dĩ chịu đựng nhiều năm khổ sở như vậy, chịu đựng bị người đàn bà Vân Thư kia giẫm dưới chân, chính là vì có một ngày nào đó có thể hoàn toàn xoay người. Bây giờ bảo bà ta buông tha quả thực chính là cầm đao móc trái tim bà ta, tuyệt đối không có khả năng. “Mẹ, chuyện này quả thật có thể dễ dàng giải quyết. Lục Kiến Thành đã liên lạc với con. Anh ta nói, trừ phi mẹ tự mình tới nhà xin lỗi Nam Khuê, nếu không tuyệt đối sẽ không trả lại video cho chúng ta.” “Con đang nói gì? Xin lỗi cô ta?” Mặt Hạ Nhu nhanh chóng trầm xuống. “Con trai, chuyện này không có khả năng, mẹ tuyệt đối sẽ không xin lỗi cô ta.” “Vậy mẹ muốn bị bọn họ nắm thóp trong tay, ngủ cũng ngủ không yên, cả ngày lo lắng đề phòng sao?” Lời nói của Quý Dạ Bạch khiến Hạ Nhu tỉnh táo vài phần. Thấy bà ta có vài phần dao động, Quý Dạ Bạch đè bả vai bà ta lại, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ nghe con khuyên một câu, con sẽ không hại mẹ. Chờ chuyện này giải quyết xong, con sẽ đưa mẹ ra nước ngoài định cư, chúng ta không bao giờ trở về nữa.” Đi ra nước ngoài? Hạ Nhu trong lòng cười lạnh. Bà ta thật vất vả mới lắm đưa anh ta từ nước ngoài trở về, mục đích chính là hướng về tài sản nhà họ Lục. Bây giờ còn không lấy được gì, làm sao bà ta có thể rời đi. Không, không thể nào. Cho dù bà ta có chết, cũng phải chết ở đây. Trong đầu đột nhiên có ý nghĩ, Hạ Nhu giả vờ gật đầu: “Được, con trai, lần này mẹ nghe lời con, mẹ đồng ý đi xin lỗi Nam Khuê.” “Vậy con sẽ sắp xếp.” Nam Khuê khi nhìn thấy Hạ Nhu quả thật vô cùng bất ngờ. Vào thời điểm đó, chuông cửa reo. Cô vừa mở cửa, đã nhìn thấy Quý Dạ Bạch đỡ Hạ Nhu đứng ngoài cửa. Vẻ mặt Hạ Nhu trắng bệch, vẻ mặt suy yếu, nhìn thấy bà ta lập tức lộ ra nụ cười tái nhợt. “Tiểu Khê, dì cố ý đến nhà xin lỗi, chuyện mấy ngày trước dì rất xin lỗi, đã làm con ám ảnh rồi, con rộng lòng tha thứ cho dì đi!” Nam Khuê vẫn cảm thấy cô là một cô gái rất tốt bụng, rất nhiều chuyện cô cũng sẽ không tính toán chi li. Nhưng đối với người phụ nữ Hạ Nhu này, cô thật sự không thể tha thứ. “Tha thứ thì thôi đi, chỉ cần bà từ nay về sau biến mất trong cuộc sống của tôi, tôi đã cảm tạ trời đất rồi.” Hạ Nhu lập tức điên cuồng ho khan. Vừa ho, vừa giả vờ đáng thương mở miệng: “Tiểu Khuê, dì biết con hận dì, nếu con không thích, vậy dì cũng không đứng ở đây thêm nữa, dì đi ngay lập tức.” “Mẹ, mẹ ở dưới chờ con.” Quý Dạ Bạch nói xong, nhìn Tiên Nam Khuê: “Có thể nói hai câu được không?” “Giữa chúng ta chắc là không có gì để nói.” Mặt mày Nam Khuê lạnh nhạt. “Nếu đó là lời tạm biệt thì sao?” Nói lời tạm biệt? Không thể không nói, hai chữ này vẫn khiến Nam Khuê sinh ra một chút hứng thú. “Anh muốn đi?” Nam Khuê ngoài ý muốn nhìn về phía anh ta. “Ừm.” Quý Dạ Bạch gật đầu: “Tôi đã quyết định dẫn mẹ tôi ra nước ngoài định cư, nếu nhanh thì chính là hai ngày nữa, nghĩ tới nghĩ lui, đây chắc là tin tức tốt nhất đối với cô, cho nên muốn trịnh trọng nói lời tạm biệt với cô.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]