Chương trước
Chương sau
“Nói chuyện viển vông.”
Bỏ lại những lời này, Vân Thư lập tức mang theo người rời đi.
Về phần Hạ Nhu, bà ta còn đang bị người trói bằng dây thừng chật vật ném xuống đất.
Khí đi xuống, Vân Thư nhìn thấy Quý Dạ Bạch.
“Bà đã làm gì mẹ tôi?” Quý Dạ Bạch một bước chạy vọt tới.
“Nếu không muốn mẹ cậu chết sớm, thì khuyên bà ta đừng để tôi kích động nữa, an phận chút.”
Nói xong, Vân Thư rời đi.
Quý Dạ Bạch nhìn bóng lưng bà rời đi, yên lặng siết chặt nắm đấm, cắn chặt răng.
Nghĩ đến Hạ Nhu, anh ta điên cuồng chạy thẳng lên lầu.
Khi nhìn thấy cả người Hạ Nhu buộc đầy dây thừng thô to, mặt nước mắt dàn dụa nằm trên mặt đất, anh ta lập tức đau lòng chạy tới.
“Mẹ, mẹ thế nào rồi?”
Quý Dạ Bạch lập tức cởi dây thừng trên người cho Hạ Nhu, đồng thời đỡ bà ta ngồi xuống sô pha, sau đó rót cho bà ta một ly nước.
Vừa mới uống nước, Hạ Nhu lập tức nhào vào trong lòng Quý Dạ Bạch tức giận khóc lớn lên: “Dạ Bạch, con trai mẹ, con đã về rồi, mẹ bị bọn họ bắt nạt chết mất, Vân Thư và đứa con trai kia của bà ta quả thực khinh người quá đáng.”
“Bọn họ…” Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Hạ Nhu quả thực khó có thể mở miệng: “Vân Thư quay video mẹ, bà ta còn nói muốn gửi khắp nơi cho mọi người thưởng thức.”
“Con trai, mẹ đã lớn tuổi như vậy rồi, nếu video này lọt ra ngoài mẹ còn mặt mũi gì nữa, mẹ không muốn sống nữa, cứ chết quách đi cho xong.”
Nói xong, Hạ Nhu đứng lên, muốn đập đầu vào tường.
“Mẹ, mẹ bình tĩnh chút.” Quý Dạ Bạch kéo cô bà ta trở về.
Sau đó lau nước mắt cho bà ta: “Mẹ trước tiên đừng khóc nữa, chuyện này vẫn chưa tồi tệ, dù sao bà ta vẫn chưa tuồng nó ra ngoài, có nghĩa là vẫn còn cách giải quyết.”
Nói xong, anh ta nhìn về phía Hạ Nhu nghiêm túc hỏi.
“Mẹ, mẹ thành thật nói cho con biết, mẹ có phải đã làm gì không? Nhiều năm qua bà ta chưa từng tìm mẹ gây phiền phức, hôm nay sao lại vô duyên vô cớ đến tìm mẹ, còn quay video như vậy?”
Hạ Nhu biết mình đuối lý, đương nhiên không dám thừa nhận.Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
“Không có, mẹ tay trói gà không chặt, mẹ có thể làm cái gì chứ, chính là bà ta nhìn không ưa mẹ, coi thường hai mẹ con chúng ta đơn cô thế cô, không quyền không thế.”
“Con trai, trước đây mẹ đã nói rồi, con không thể chỉ thỏa mãn một chút thành tựu nho nhỏ trước mắt này, nhà họ Lục, chỉ có nhà họ Lục mới có thể làm cho con thăng quan tiến chức, trở thành long phượng trong xã hội.”
“Con trai, con nghe mẹ khuyên một câu được không? Cho dù không vì bản thân, thì vì mẹ, con nhất định phải giành lại những gì mình xứng đáng.”
Nghe thấy đề tài này, giọng nói của Quý Dạ Bạch lại trở nên mất kiên nhẫn.
“Được rồi, mẹ, mẹ đừng nói nữa.”
“Mấy ngày nay mẹ tự mình nghỉ ngơi thật tốt, chuyện video con sẽ nghĩ cách.”
Nói xong, Quý Dạ Bạch lập tức rời đi.
Đêm nay, Nam Khuê không thể ngủ yên.
Cô luôn bị đánh thức.
Chỉ cần nghĩ đến những lời Hạ Nhu nói ban ngày, cả người cô sẽ phát run, sau đó bắt đầu gặp ác mộng hết lần này đến lần khác.
Lục Kiến Thành vẫn luôn ở bên cạnh trông coi, nhưng mặc dù vậy, cô vẫn thường xuyên tỉnh lại.
“Không, đừng, đừng phát tán ra.”
“Không phải, tôi không phải người tùy tiện, không phải người lẳng lơ.”
“Bảo bối, bảo bối không phải là nghiệt chủng…”
Nam Khuê quơ quơ tay, hết lần này đến lần khác hét lên.
“Khuê Khuê, đừng sợ, anh ở bên cạnh.”
“Đừng sợ, sao bà ta dám đối xử với em như vậy?”
Lục Kiến Thành lập tức nắm lấy tay Nam Khuê, dịu dàng an ủi.
Nhưng Nam Khuê căn bản không tỉnh lại, cô vẫn ở trong giấc ngủ, cả người như tỉnh tỉnh mơ mơ.
Cô nhắm mắt lại, không ngừng hét lớn, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.
“Khuê Khuê…”
“Khuê Khuê… Tỉnh dậy, em mở mắt ra nhìn anh đi.”
Lục Kiến Thành gọi cô hết lần này đến lần khác, cũng không thể đánh thức cô dậy.
Cả đêm, quần áo trên người Nam Khuê ướt vài lần, mỗi lần đều là Lục Kiến Thành cẩn thận thay cho cô.
Mãi cho đến khi trời sắp sáng, lăn qua lăn lại một đêm, mệt mỏi suốt một đêm, Nam Khuê mới ngủ yên được một chút.
Nhưng cũng không ngủ được bao lâu, ngủ chưa đầy một giờ, thì cô tỉnh dậy.
Vừa tỉnh lại, cô đã nhìn thấy Lục Kiến Thành nằm bên cạnh.
Vẻ mặt anh mệt mỏi, râu ria trên mặt vừa nhìn đã biết là mới.
Nhẹ nhàng sờ lên, còn có chút đâm tay.
Thấy anh quá buồn ngủ, Nam Khuê không đành lòng quấy rầy, hai mắt cứ thế mở to yên lặng nằm trên giường.
Trong phòng rất yên tĩnh, nhiệt độ cũng rất thích hợp, ngay cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ cũng tràn ngập ấm áp, nhưng Nam Khuê lại không ngủ được.
Trong đầu cô đều là những lời Hạ Nhu nói.
Luôn cảm thấy một luồng khí lạnh từ đáy lòng sộc lên.
Nhất là câu “kết hôn với Quý Dạ Bạch”, giống như cơn ác mộng quấn lấy cô, cực kỳ đáng sợ.
Không nhớ đã nằm bao lâu, Nam Khuê ngẩn người nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô nhìn vào những chùm ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, nhìn vào cành cây và những đám mây trắng bên ngoài cửa sổ;
Nghe những con chim nhỏ hót líu lo.
Rõ ràng đều là những thứ ấm áp như vậy, nhưng cô hình như lại không cảm thấy được chút vui vẻ nào.
Mãi cho đến khi truyền đến một sự mềm mại trên mặt, cô nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện Lục Kiến Thành đã tỉnh.
“Anh tỉnh rồi?” Cô nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, nhẹ nhàng hỏi.
Ngón tay thon dài của Lục Kiến xuyên qua mái tóc đen của cô, sau đó đặt tay lên gáy cô, nhẹ nhàng kéo cô về phía mình.
Lại cúi đầu, trán chống lên trán cô: “Ngủ ngon không?”
Giọng nói của anh rất dễ nghe.
Cùng với sự gợi cảm và trầm thấp của buổi sáng.
“Ngủ không được.” Nam Khuê nói.
“Đói bụng chưa? Anh bảo người chuẩn bị bữa sáng cho em.”
“Ừm.”
Nói xong, Lục Kiến Thành đứng dậy.
Ý thức được anh muốn rời đi, Nam Khuê đột nhiên giống như chú chim sợ cành cong, chợt ôm chặt lấy anh, đồng thời vùi thân thể nhỏ nhắn của mình vào trong ngực anh.
Rồi nhẹ nhàng mở miệng: “Em có một câu hỏi muốn hỏi anh, được chứ?”
“Được, em hỏi đi.” Giọng Lục Kiến Thành vô cùng dịu dàng.
“Video kia…” Hỏi được một nửa, giọng Nam Khuê nghẹn ngào: “Vẫn có thể bị lộ ra sao?”
Sau khi hỏi xong, cô mới phát hiện toàn thân mình đều run rẩy.
Lúc trước đối mặt với Hạ Nhu, cô hoàn toàn cố gắng chịu đựng.
Thật ra trong lòng đã sợ hãi đến không chịu nổi, nhưng vì không muốn bị Hạ Nhu đánh thủng phòng tuyến trong lòng, cô chỉ có thể cắn răng không cho bà ta nhìn ra chút sợ hãi nào.
Nhưng trong lòng cô lo lắng muốn chết.
Cô là một cô gái, làm sao cô có thể không quan tâm chứ?
Ôm chặt cô vào lòng, Lục Kiến Thành vuốt ve sợi tóc của cô an ủi hết lần này đến lần khác: “Khuê Khuê đừng sợ, video đã bị tiêu hủy, anh bảo đảm với em, nhất định sẽ không bị lộ ra ngoài.”
“Sẽ không có người chỉ trích em, cũng sẽ không có người đàm luận về em.”
Nghe được những lời này, trái tim của Nam Khuê cuối cùng cũng yên ổn hơn một chút.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt ươn ướt vô tội, không xác định lại hỏi một lần nữa: “Thật sao? Anh có chắc là anh không nói gạt em không?”
“Ừm, anh thề. Sau này Hạ Nhu cũng không dám lấy video này để uy hiếp em nữa…” Anh sờ sờ đầu Nam Khuê tiếp tục nói: “Anh nhất định sẽ làm cho Hạ Nhu tự mình tới cửa xin lỗi em, phải hối hận vì những gì bà ta đã làm với em.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.