Ngay khi Lục Kiến Thành muốn nói ra những lời, Nam Khuê đột nhiên vươn tay, che môi anh lại. 
Đồng thời nói: “Suỵt, đừng nói ra, yên lặng để ở trong lòng.” 
“Nói ra sẽ không linh nghiệm nữa.” 
Xem xong sao băng, hai người hài lòng về nhà. 
Ngồi lên xe, vì đường xuống núi không bằng phẳng, cho nên xe hơi lắc lư. 
Nghĩ đến cơn mưa sao băng vừa rồi, trong lòng Nam Khuê vẫn còn rung động. 
“Cho nên, anh cố ý dẫn ta em đây, thật ra là vì tìm một địa điểm ngắm cảnh tốt nhất, dẫn em xem sao băng đúng không?” Nam Khuê hỏi. 
Cô cũng không phải cô gái nhỏ, một cơn mưa sao băng lớn như vậy, không có khả năng do may mắn gặp được, ăn một bữa cơm còn được nhìn thấy. 
“Ừm, càng ngày càng thông minh.” Lục Kiến Thành nhéo nhéo mũi cô. 
Xuống núi, xe chạy vào một đoạn đường đất bằng phẳng, tốc độ nhanh hơn rất nhiều. 
Nhiệt độ bên trong cũng dần dần tăng lên, không biết là do đã quá trễ hay là do vừa mới uống rượu, Nam Khuê cảm thấy người hơi chóng mặt, đầu cũng nặng nề, tóm lại chính là rất muốn ngủ. 
“Em thật buồn ngủ!” 
Lục Kiến Thành lập tức đưa tay ấn đầu cô dựa vào vai mình, đồng thời mở miệng: “Muốn ngủ thì dựa vào vai anh ngủ.” 
Cô thuận thế dựa vào, sau đó nhắm mắt lại. 
Lúc dần đèn giao thông, Lâm Tiêu hỏi: “Tổng giám đốc Lục, còn muốn đưa cô Nam Khuê về nhà không? Hay chạy thẳng đến chỗ anh?” 
“Chạy thẳng đến chỗ tôi.” 
“Được.” 
Đến nơi, thấy Nam Khuê ngủ say, khuôn mặt nhỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443659/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.