“Tự luyến.” 
Nam Khuê khóe miệng không nhịn được nở một nụ cười. 
Đột nhiên, cô cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, lúc phản ứng lại đã bị người đàn ông ôm vào trong ngực. 
“Này, sao anh lại ôm em lên, mau bỏ em xuống.” 
“Không bỏ xuống.” 
Lục Kiến Thành vẫn ôm chặt lấy cô, đồng thời sải bước đi về phía trước. 
“Hai bên đều là người, da mặt em mỏng, anh mau bỏ em xuống.” Nam Khuê lại nói. 
Thì thầm mỉm cười, anh trả lời: “Vậy thì dựa đầu vào lòng của anh.” 
“Nhưng mà, thật ra không dựa vào cũng không sao, trời tối, bọn họ đều sẽ không thấy rõ em.” 
Nói như vậy, nhưng Nam Khuê vẫn cảm thấy có chút xấu hổ. 
Hơn nữa, Lục Kiến Thành nhanh chóng ôm cô đi về phía nơi sáng sủa. 
Khi đến nơi, Nam Khuê sững sờ, cũng hoàn toàn quên mất mình vẫn được Lục Kiến Thành ôm vào lòng. 
Trước mắt bố trí những chùm đèn điểm xuyến giống như một đại dương ánh sáng. 
Phía dưới bày bàn ghế màu trắng rất nhẹ nhàng. 
Trên bàn đã dọn sẵn đồ ăn ngon, một bàn siêu thịnh soạn. 
Hai bên cũng đã rót xong rượu vang đỏ, một cơn gió nhẹ thổi qua, rượu vang đỏ ở trong ly rượu nhẹ nhàng lay động, nhảy múa theo gió, tràn ngập linh động. 
Lục Kiến Thành đi tới trước, như một quý ông kéo một cái ghế ra, sau đó làm ra tư thế mời: “Cô Nam Khuê, có thể ngồi vào chỗ rồi.” 
Nam Khuê được yêu thương mà sợ hãi. 
Hơi sững sờ, tay cô đã bị Lục Kiến Thành nắm lấy, sau đó dẫn ngồi vào ghế. 
Ngay sau đó, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443658/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.