Về đến nhà, Nam Khuê nghiêm túc mang đôi bông tai đi lau sạch sẽ. Cuối cùng thấy chúng sáng lại như cũ, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cất vào hộp, rất trịnh trọng giao cho Lục Kiến Thành: “Vật về với chủ, anh xem đi.” Lục Kiến Thành không đưa tay đón lấy: “Không phải vừa nãy chúng ta đã nói rồi sao? Tặng cho em.” “Nếu em không cần, thì anh…” Lục Kiến Thành cầm lấy chiếc hộp, giả vờ làm động tác ném ra ngoài. Nam Khuê lập tức sợ hãi nắm lấy cánh tay của anh, lớn tiếng quát: “Lục Kiến Thành, anh đừng kích động, tôi nói không cần khi nào? Tôi cần, tôi nhận là được chứ gì.” Sau đó, Lục Kiến Thành mới thu lại cánh tay của mình và đem hộp bông tai nhét vào túi áo lông vũ của Nam Khuê. Đồng thời, anh nắm tay cô bước ra ngoài. “Chúng ta di đâu vậy?” Nam Khuê khó hiểu hỏi. “Đưa em về nhà.” Câu trả lời này khiến Nam Khuê thật sự rất bất ngờ. “Nhưng không phải anh nói anh đói bụng, muốn tôi làm bánh cho anh ăn sao?” “Anh vẫn chưa máu lạnh đến mức này, để em muộn như vậy còn bị ốm làm bánh cho anh. Dù sao cũng có ba lần, sau này vẫn còn có rất nhiều cơ hội, nhưng mà lúc anh muốn ăn, em phải đến đây làm cho anh ăn bất cứ lúc nào.” Nam Khuê: “…” Quả nhiên, cô biết ngay người nào đó sẽ nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như vậy, nhất định là có điều kiện. Về đến nhà đã là nửa đêm, Nam Khuê tắm nước nóng rồi nằm xuống giường ngủ. Sau một thời gian nghỉ ngơi, dưới sự chăm sóc của Lục Nhu, Phương Thanh Liên đã hồi phục khá tốt. Chỉ cần không phải vận động quá dùng sức, hoặc vận động với biên độ lớn như leo núi thì cô ta có thể đi lại bình thường. Nhìn thấy cô ta ngày càng tốt hơn, Lục Nhu cuối cùng cũng cảm thấy nỗ lực của mình được đền đáp. “Chị Thanh Liên, tốt quá rồi, chị thật sự có thể đi lại bình thường được rồi, em tin bây giờ Nam Khuê nhất định không phải là đối thủ của chị nữa rồi.” Lục Nhu kích động nói. Phương Thanh Liên lại lắc đầu, so với sự tự tin mù quáng trước kia, bây giờ cô ta trông có vẻ rất bình tĩnh. “Nhu Nhu, em sai rồi, mặc dù chị có thể đi lại được, nhưng Kiến Thành bây giờ đã không còn là Kiến Thành của mấy năm trước nữa, con hồ ly tinh Nam Khuê kia cũng có vị trí khác trong lòng anh ấy rồi.” “Làm sao có thể chứ? Chị Thanh Liên, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chị thông minh như vậy, nhất định là có cách.” Lục Nhu hoảng hốt, Phương Thanh Liên liền bắt đầu nghĩ cách: “Bây giờ, sự yếu đuối của chúng ta đã không còn tác dụng rồi, không những không khiến Kiến Thành cảm thấy đau lòng và đồng tình, mà càng khiến anh ấy thấy phản cảm hơn.” “Cho nên chị nghĩ ra một cách hay khác.” Lục Nhu sốt ruột hỏi: “Cách hay gì vậy ạ?” Trên môi nở nụ cười lạnh, Phương Thanh Liên lấy ra một gói thuốc, đưa tới trước mặt Lục Nhu: “Loại thuốc này, chỉ cần em bỏ vào ly của Kiến Thành, một khi anh ấy uống là chúng ta sẽ có cơ hội.” “Chờ đến khi chị cùng anh ấy gạo nấu thành cơm, sau đó mang thai, em nghĩ xem, lúc đó Nam Khuê còn có tư cách tranh vị trí thiếu phu nhân nhà họ Lục với chị sao?” Lục Nhu nghe vậy, không chút suy nghĩ đã lắc đầu nguầy nguậy. “Không, không được, chị Thanh Liên, suy nghĩ này là tốt nhưng cách này rất mạo hiểm, lỡ như không thành công, hoặc nếu bị anh anh của em phát hiện, anh ấy sẽ đuổi em ra khỏi nhà họ Lục, lúc đó em sẽ thật sự không còn gì cả.” Phương Thanh Liên biết Lục Nhu rất nhút nhát. Nhưng mà, kế hoạch này của cô ta có thành công hay không phụ thuộc vào nhân vật quan trọng là “Lục Nhu” này. Nếu không có Lục Nhu, bây giờ cô ta còn không có cơ hội đến gần Lục Kiến Thành, chứ đừng nói là đem thuốc này bỏ vào ly nước của anh. “Nhu Nhu…” Phương Thanh Liên điều chỉnh giọng, làm ra vẻ xúc động, cố gắng dùng lý lẽ thuyết phục: “Chị biết lo lắng của em, sao chị có thể không biết được chứ?” “Chị cũng đã nói rồi, anh họ của em đã có tình cảm với Nam Khuê rồi, bây giờ là cơ hội cuối cùng của chúng ta, nếu bây giờ chị không nhân cơ hội giành lấy vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Lục thì không còn cơ hội nào nữa.” “Càng để lâu, tình cảm của anh ấy với người phụ nữ đó sẽ càng sâu đậm, khi đó, chúng ta thực sự sẽ bị dồn vào chân tường, không còn một tia hy vọng nào nữa đâu.” “Nhưng bây giờ đã khác, chúng ta vẫn còn cơ hội cuối cùng này, chúng ta phải nắm bắt nó rồi tạo ra một bước ngoặt hay.” Không thể không thừa nhận, Phương Thanh Liên đã hạ quyết tâm tính kế đến cùng với Lục Nhu. Cũng đánh đúng vào tâm lý cô ta. Xét về mặt điều khiển tâm lý, Lục Nhu không phải đối thủ của Phương Thanh Liên. “Chị Thanh Liên, những gì chị nói thật sự có lý, nhưng làm sao chị dám đảm bảo sẽ thành công? Nếu chị thất bại thì sao? Nếu chị không có thai thì sao? Đến lúc đó cả hai chúng ta đều xong đời!” Mặc dù Lục Nhu có nhiều lúc nói chuyện rất kiêu ngạo, ương ngạch, nhưng ở trước mặt Lục Kiến Thành, cô ta vẫn rất nhát gan. Nếu không phải nhờ sự khuyến khích của Phương Thanh Liên, cô ta thậm chí không dám nghĩ đến chuyện như vậy. “Nhu Nhu, chị đảm bảo, chỉ cần em làm theo kế hoạch của chị thì nhất định sẽ thành công, chắc chắn không thất bại đâu.” “Ngay cả khi mọi thứ diễn ra suôn sẻ, nhưng việc mang thai thì ai nói trước được? Một lần liền trúng là rất khó, chị Thanh Liên, em vẫn thấy quá mạo hiểm.” Phương Thanh Liên tiếp tục kiên nhẫn dỗ dành: “Nhu Nhu, chị hiểu rõ nỗi băn khoăn của em, nhưng mà em không hiểu Nam Khuê rồi, cô ta yêu anh họ em, nhưng cũng là người không chấp nhận một hạt bụi trong mắt.” “Chỉ cần lúc đó em để cô ta nhìn thấy chị và anh họ em nằm trên cùng một giường, cho dù không có chuyện gì xảy ra, cho dù chị không mang thai, thì anh họ em và cô ta cũng sẽ không có hy vọng nữa, hiểu chưa?” Không thể không nói, về điểm này, Lục Nhu vẫn rất công nhận. “Chị Thanh Liên, chị nói có lý, nhưng em …” “Không có nhưng gì hết.” Nhìn thấy Lục Nhu vẫn cứ sợ hãi rụt rè, lúc này Phương Thanh Liên rốt cuộc cũng hét to lên. Nói xong cô ta lại nhìn về phía Lục Nhu, giả bộ đau khổ nói. “Mấy năm nay mẹ con em trải qua những ngày tháng như thế nào, em đã quên rồi sao? Hai mẹ con em bị bao nhiêu người lạnh nhạt, bị người khác cười nhạo, em cũng quên rồi sao?” “Cho dù không phải vì em, chỉ là vì mẹ em, cũng không đáng để đánh liều một lần sao? Mẹ em sống vinh hoa phú quý, hưởng thụ hơn nửa cuộc đời rồi, em nỡ nhìn bà ấy cả đời còn lại sống trong khốn khổ và thất vọng sao?” “Chị đảm bảo, chỉ cần em thành công, nhất định chị sẽ đem lại toàn số cổ phần ban đầu trả lại cho hai mẹ con em. Đến lúc đó hai người không phải tham gia vào chuyện công ty, chỉ cần ngồi ở nhà dùng tiền hoa hồng mỗi năm cũng đủ sống sung sướng như trước đây rồi.” Lần này, lời nói của Phương Thanh Liên từng chữ từng chữ, đâm thẳng vào trái tim Lục Nhu. Không cần suy nghĩ nữa, cô ta nhìn Phương Thanh Liên rồi nghiêm túc gật đầu: “Được rồi, chị Thanh Liên, em hứa với chị, em sẽ làm theo lời chị nói.” “Vậy em cầm lấy gói thuốc này, hai ngày này tìm cơ hội bảo Lục Kiến Thành đến nhà đi, hai ngày này vừa hay vào kỳ rụng trứng của chị.” Lục Nhu suy nghĩ một hồi, khó xử lắc đầu: “Chị Thanh Liên, sắp tới ngày giỗ một trăm ngày của ông nội rồi, bất kể là lý do gì thì anh trai em cũng sẽ không đến vào hai ngày này đâu.” “Ngày giỗ một trăm ngày?” Suy nghĩ một hồi, Phương Thanh Liên đột nhiên cong môi cười: “Thật sao? Vậy thì tốt quá, ngày đó, chị sẽ đến nhà họ Lục, phải để tất cả mọi người thấy là chị và anh ấy đang nằm với nhau.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]