“Không cần đâu.” “Được.” Nam Khuê và Lục Kiến Thành gần như trả lời cùng một lúc. Lục Kiến Thành là người đồng ý nhưng Nam Khuê lại là người từ chối. Đến đó để làm gì chứ? Bây giờ họ chỉ là bạn, một đôi bạn đến một nơi trịnh trọng như vậy, một nơi đầy cảm giác nghi thức như vậy để làm gì chứ, rất không thích hợp. “Đó là khu đồ cưới, chúng ta đến đó không hay lắm đâu.” Nam Khuê nói. Trái ngược với sự hoảng loạn của Nam Khuê, Lục Kiến Thành lại tỏ vẻ bình tĩnh hơn: “Anh biết đó là khu đồ cưới, nhưng chỉ là đi xem thôi, em căng thẳng như vậy làm gì?” “Nhưng chúng ta dù sao cũng không phải…” Nam Khuê cắn môi, thay đổi một cách nói khác: “Chúng ta chỉ là bạn.” Lục Kiến Thành nhìn cô, tức giận nói: “Nam Khuê, anh biết chúng ta chỉ là bạn, anh cũng nhớ rất kỹ, cho nên em không cần nhắc đi nhắc lại như vậy.” “Nhưng bây giờ anh muốn vào xem khu đồ cưới, nếu đã là bạn, vậy cứ coi như là đi cùng anh.” Nói xong, Lục Kiến Thành đi về phía trước. Nam Khuê yên lặng theo sau. Vừa bước vào khu đồ cưới, khi nhìn thấy những chiếc váy cưới ngay trước mặt, Nam Khuê lập tức ngạc nhiên. Thật lâu sau cô vẫn không hề cử động. Những chiếc váy cưới trước mặt cô thực sự rất đẹp, kiểu nào kiểu nấy đều hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ được, kiểu dáng thiết kế lại càng làm người ta thấy kinh ngạc hơn. Váy cưới hoàn toàn là kiểu váy cưới cổ của Trung Quốc, mỗi một bộ đều tinh xảo đến cực điểm, dù chỉ nhìn từ xa, Nam Khuê cũng cảm thấy hình thêu trên đó sống động như thật. Từng đường kim mũi chỉ đều tràn đầy ngụ ý. Quan trọng hơn, tất cả đều có màu đỏ, màu của hạnh phúc và niềm vui. Giờ phút này, cô rốt cuộc cũng hoàn toàn hiểu được bốn chữ “Mũ phượng khăn quàng”. Cũng hiểu tất cả những người phụ nữ thời xưa mong đợi chiếc váy cưới này đến mức nào. Mũ phượng khăn quàng, tuy chỉ có bốn chữ thôi! Đây từng là tất cả những mong muốn và ước nguyện của cô với đám cưới của mình. Chỉ có điều, dường như không còn cơ hội để thực hiện nữa rồi. “Anh Lục, cô Nam Khuê, để tôi giới thiệu qua cho hai người về khu đồ cưới của chúng tôi.” Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái hướng dẫn viên du lịch chậm rãi truyền đến: “Khu đồ cưới là nơi lớn nhất và độc đáo nhất của cửa hàng chúng tôi, nơi này thu hút rất nhiều du khách, tất cả trang phục cưới ở đây đều được hợp tác với các nhà thiết kế hàng đầu, hơn nữa chúng tôi cũng rất nghiêm khắc đối với việc tuyển chọn nhà thiết kế, chỉ chọn những nhà thiết kế có trình độ cao về thiết kế trang phục cổ điển.” “Mục tiêu của chúng tôi là mang đến cho tất cả các cô gái một giấc mơ về mũ phượng khăn quàng, vì vậy việc thêu trên váy cưới, từng đường kim mũi chỉ đều được làm hoàn toàn bằng tay, do đó, chu kỳ sản xuất tương đối dài, nên phải đặt trước rất lâu.” “Vậy nếu tôi cần đặt một chiếc váy cưới thì sao?” Đột nhiên, Lục Kiến Thành mở miệng hỏi. Lời này vừa nói ra, Nam Khuê lập tức sững người Anh muốn đặt một chiếc váy cưới sao? “Anh Lục, anh…anh…” Cô hướng dẫn viên du lịch không dự đoán trước được tình huống này nên lập tức kích động. Vì váy cưới ở đây đều là hàng đặt may cao cấp và giá thành không hề rẻ. Cho nên nếu một khi được bán đi thì trích phần trăm ra cũng tương đối lớn. Cô ấy chỉ mới đi làm được ba tháng, và cô ấy thực sự chưa bao giờ mơ rằng một đơn hàng hời như vậy lại rơi xuống người mình. Hít sâu một hơi, cô ấy trấn tĩnh lại: “Anh Lục, ý anh là muốn đặt một bộ váy cưới sao?” Nam Khuê cuối cùng vẫn không khống chế được bản thân, cô bóp ngón tay mình, ủ rũ mở miệng: “Anh thật sự muốn đặt váy cưới sao?” “Tất nhiên.” Anh gật đầu. Sau đó anh nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt: “Vừa rồi em cũng nghe thấy đấy, một bộ váy ở đây mất rất nhiều thời gian để hoàn thành, với thân phận của anh, thì kiểu gì cũng phải kết hôn, chuẩn bị trước thì sau này không cần phải bận tâm nữa.” Những lời này như một nhát dao đâm vào tim Nam Khuê. Tuy không chảy máu nhưng lại đau đớn gấp vạn lần việc bị thương chảy máu. Cô siết chặt tay mình, móng tay tự bấm vào tay mình thật mạnh, nhưng dường như cũng không thấy đau. Răng cắn chặt môi, buông ra, lại cắn, lại buông ra. Cuối cùng, ngoài việc cố gắng trấn tĩnh bản thân, Nam Khuê không biết mình có thể làm gì khác. Lục Kiến Thành quay đầu nhìn cô gái hướng dẫn viên, giọng điệu rất dứt khoát và kiên định: “Đặt một bộ, hai ngày nữa trợ lý của tôi sẽ qua bàn bạc cụ thể.” “Vâng anh Lục, tôi lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ.” Sau khi nói xong, anh nhìn về phía Nam Khuê. Từ lúc nghe thấy câu nói kia, toàn thân Nam Khuê đã cứng đờ. Trái tim cô đập thật nhanh, không ngừng rơi xuống, giống như rơi xuống vực sâu. Lạnh lẽo và tăm tối. Cô biết rằng cô không nên bận tâm, càng không nên để lộ ra tâm tình này. Hơn nữa anh nói rất đúng, với thân phận của anh, đường đường là con cháu nhà họ Lục, là người thừa kế của tập đoàn Lục Thị, sao có thể không kết hôn được? Chuyện anh kết hôn chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Dù đã từng kết hôn cũng không ảnh hưởng gì, với thân phận và địa vị của anh, có rất nhiều phụ nữ và quý tộc chạy theo, anh hoàn toàn không cần phải lo lắng về vị hôn thê tương lai của mình. Hơn nữa, hai người vẫn luôn ở trong tình trạng ẩn hôn, người ngoài căn bản không biết anh đã từng ly hôn. Hai tay nắm chặt lại, Nam Khuê tự nhủ với lòng hết lần này đến lần khác: Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nam Khuê, cố lên, mày rất giỏi mà! Mày sẽ không bị gục ngã dễ dàng như vậy. Dù có đau đớn thế nào thì cô cũng nhất định phải kiên trì, không để anh nhìn ra tâm tình của cô. “Còn muốn tham quan nữa không?” Lục Kiến Thành hỏi. “Không cần đâu, tôi đã tham quan đủ rồi.” Nam Khuê cong môi nhẹ nhàng cười. “Vậy sao?” Anh cũng cong môi, giọng điệu hơi cao lên, nhất thời làm người đối diện không biết anh đang có ý gì. “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta về đi!” Nam Khuê lại nói. “Ừ.” Anh không từ chối mà còn vui vẻ gật đầu. Hai người lần lượt rời đi, Nam Khuê đi đằng trước, Lục Kiến Thành bước theo đằng sau. Bởi vì trong lòng vẫn đang nghĩ đến chuyện anh đặt váy cưới, nên Nam Khuê không còn hứng thú gì nữa, cả người trông cũng không có tinh thần. Ngay cả bước đi cũng hơi nặng nề, nên cô cũng không biết Lục Kiến Thành đã xoay người rẽ sang một hướng khác. Mãi cho đến khi ra khỏi cổng lớn, cô mới biết Lục Kiến Thành không ra ngoài với cô. Cầm lấy điện thoại, cô lập tức gọi cho anh: “Anh đi đâu vậy, tôi đợi anh ở cổng.” “Anh có chút việc phải làm, ngoài cổng gió lớn, thời tiết cũng rất lạnh, em vào trong xe chờ anh đi, Lâm Tiêu cũng ở trong xe.” Lục Kiến Thành nói xong liền cúp điện thoại. Nhìn cuộc gọi bị kết thúc nhanh chóng, Nam Khuê cong môi cười chua xót. Có việc? Nếu cô đoán không nhầm, “có việc” của anh khả năng là bàn về giá cả của chiếc váy cưới và các vấn đề liên quan. Không ngờ anh lại gấp như vậy, cũng nghiêm túc như vậy. Nghĩ lại, cô dâu tương lai của anh thật sự rất may mắn và hạnh phúc. Váy cưới cũng đã đặt rồi, và có vẻ như trong đầu anh đã có sẵn một ứng cử viên cho vị trí thiếu phu nhân tiếp theo của nhà họ Lục. Vậy hôm nay anh tìm cô làm gì? Để cô tận mắt chứng kiến hạnh phúc của anh, sau đó làm cô xấu hổ sao. Nói với cô rằng: Em không cần anh, nhưng có rất nhiều người đang xếp hàng tranh giành anh. Thật ra nếu đã chia tay thì đáng lẽ cô nên chúc phúc. Nhưng mà cô lại chỉ cảm thấy cực kỳ chua xót, không thể thốt lên bất kỳ lời “chúc phúc” nào. Thì ra, chúc phúc cho người đàn ông mình từng yêu thương thật lòng, chúc phúc cho anh và người phụ nữ khác sống đến bạc đầu răng long, mãi mãi yêu nhau, sớm sinh quý tử thật sự rất khó, rất khó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]