“Nhưng anh cảm thấy nó đáng giá.” Lục Kiến Thành nói.
Hai mắt Nam Khuê đỏ hoe, trong lòng nghẹn ngào, một câu cũng không nói nên lời.
“Đừng nói chuyện này nữa, em ngồi xuống ăn cùng anh một bữa cơm đi, anh mấy ngày nay không ăn một bữa cơm tử tế rồi.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê không hỏi thêm câu nào và ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.
Cô đã ăn khá nhiều rồi, nên thời gian còn lại đều là anh ngồi ăn, cô ngồi ở bên cạnh.
Trong chốc lát, trên bàn chỉ có tiếng bát, thìa, đũa va vào nhau.
Dáng người Lục Kiến Thành thẳng như cây tùng, trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi, chỗ cổ tay áo bị kéo lên, lộ ra một cánh tay thon gầy có lực.
Một tay anh đang cầm một chiếc bát trắng bằng sứ ngọc bích và tay kia cầm đôi đũa, toàn bộ quá trình ăn rất chậm.
Hầu hết tất cả các món ăn, anh đều nhai rất chậm rãi, động tác nhẹ nhàng, uyển chuyển.
Nhất cử nhất động của anh đúng thật rất phù hợp với khung cảnh nơi này.
Một lúc sau, mặc dù cả hai đều không lên tiếng, nhưng đều đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Nam Khuê vừa ngồi cùng anh, vừa thưởng thức cách bài trí của căn phòng.
Để ý kỹ hơn, cô nhận ra rằng cách bài trí ở đây vô cùng đặc biệt.
Ở đây, từng chi tiết nhỏ cũng làm người ta cảm thấy thư thái, tràn đầy cảm giác tinh tế.
Uống xong ngụm canh cuối cùng, Lục Kiến Thành đặt đũa xuống, Nam Khuê hỏi: “Anh ăn no chưa?”
“Ừ.” Anh gật đầu và nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443635/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.