Nam y tá lập tức nhìn Nam Khuê, ánh mắt đó như có ý khác. Nam Khuê vội vàng lắc đầu: “Tôi không tức giận, cũng không ghen gì hết.” Nói xong, cô cảm thấy câu trả lời của mình có vấn đề, lập tức nói: “Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải bạn gái của anh ấy.” Lục Kiến Thành đột nhiên nhìn cô, ánh mắt lập tức trầm xuống, không còn chút tia sáng nào nữa. Cô đã phủ nhận. Hơn nữa còn dứt khoát như vậy, không hề do dự chút nào. Y tá rời đi, trong phòng bệnh lại yên tĩnh trở lại, chỉ còn ba người Nam Khuê, Lục Kiến Thành và Lâm Tiêu. Nam Khuê hé môi, vừa định hỏi anh cảm thấy thế nào rồi? Có cần cô giúp gì hay không? Có muốn uống nước không? Kết quả cô mới vừa mở miệng, còn chưa kịp nói gì. Thì ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của Lục Kiến Thành vang lên: “Bác sĩ Nam chắc hẳn rất bận, bớt chút thời gian ít ỏi đến thăm tôi đúng là không dễ gì, nếu bác sĩ Nam đang bận thì tôi cũng không giữ chân lại nữa.” Bác sĩ Nam? Trái tim Nam Khuê cứng lại, nhưng ngay sau đó, cô hít một hơi thật sâu và cố gắng trở lại bình thường. Kìm nén sự quay cuồng trong lòng, Nam Khuê gật gật đầu: “Đúng là khá bận, nếu anh đã thay thuốc xong rồi, cũng không có gì đáng ngại nữa thì tôi đi làm đây.” Nam Khuê nói xong liền bỏ đi.Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu Cô đi ra khỏi phòng, hai người cũng không chào nhau câu nào, không khí có chút kỳ quái. Vừa đi ra ngoài, Nam Khuê đã nghe thấy tiếng đập cốc ở bên trong. m thanh đó vẫn cứ tiếp tục, từng tiếng từng tiếng cực kỳ thanh thúy chói tai. Nam Khuê dừng lại, đứng dựa vào tường một lúc, chờ tâm trạng trở lại bình thường mới đi tiếp. Trong phòng, Lâm Tiêu rất cẩn thận phục vụ. Những người khác không biết tại sao tổng giám đốc Lục lại đột nhiên lại tức giận, nhưng cậu ấy tất nhiên là biết. Ly nước trên bàn đều đã bị đập vỡ, lồng ngực Lục Kiến Thành phập phồng, Lâm Tiêu cũng không khuyên can, chỉ đứng yên lặng một bên chờ. Có lẽ là phát tiết xong rồi, Lục Kiến Thành vùi mình vào chăn, nhắm mắt giả bộ ngủ. Lâm Tiêu mở cửa, gọi người đến lau mảnh vỡ trong phòng, đồng thời đứng dậy đuổi theo Nam Khuê. Nam Khuê vừa mới đi được vài bước sau khi bình tĩnh lại thì sau lưng truyền đến một tiếng kêu lớn: “Cô Nam Khuê, xin dừng bước.” Nghe thấy giọng Lâm Tiêu, Nam Khuê liền bước chậm lại. Lâm Tiêu chạy tới đuổi kịp cô, thở không ra hơi nói: “Cô Nam Khuê, cảm ơn cô đã đặc biệt đến thăm tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Lục bảo tôi tiễn cô xuống.” “Vừa rồi không phải anh ấy vẫn còn tức giận sao?” Nam Khuê hỏi: “Cậu có chắc là anh ấy bảo cậu đến tiễn tôi không? Lâm Tiêu lập tức cười che giấu: “Đúng là không có gì qua mắt được cô Nam Khuê.” Khi họ xuống tầng và ra khỏi thang máy, Lâm Tiêu cuối cùng cũng nói: “Cô Nam Khuê, thật ra cô cũng biết tại sao tổng giám đốc Lục lại tức giận mà.” Nam Khuê ngẩng đầu, sau đó thở dài nhẹ gật đầu: “Ừm, tôi biết.” Nhưng mà cho dù biết thì có thể làm gì? “Ai sáng suốt đều biết, những gì tổng giám đốc Lục nói vừa rồi là muốn cho cô nghe, anh ấy chỉ hy vọng cô có thể vui vẻ, có thể để ý một chút, kể cả có một chút thôi anh ấy cũng mừng rồi.” “Nhưng mà biểu hiện của cô quá mức bình tĩnh, có thể nói là không thèm quan tâm. Cô để cho nữ y tá thay thuốc cho anh ấy, chẳng khác nào nói cô không hề ghen sao? Sau đó cô lại ở trước mặt anh ấy phủ nhận mình là bạn gái của anh ấy, tổng giám đốc Lục quá buồn nên mới không nhịn được mà tức giận như vậy.” “Hơn nữa, anh ấy không nổi nóng trước mặt cô, là vì sợ dọa cô sợ, nhưng do tích tụ quá nhiều khó chịu trong lòng nên mới không nhịn được ném vỡ cốc nước. Tôi đi theo anh ấy lâu như vậy rồi, ít khi nào nhìn thấy anh ấy không khống chế được bản thân như vậy.” “Cô Nam Khuê, bây giờ tổng giám đốc Lục thật sự rất để ý đến cô.” Lâm Tiêu thành khẩn nói, thật sự đã làm hết chức trách của công việc trợ lý này. Mà kể cả cậu ấy không nói, thì sao mà Nam Khuê có thể không biết được chứ? “Lâm Tiêu, cảm ơn lòng tốt của cậu, bên cạnh anh ấy có một người như cậu, là may mắn của anh ấy, tôi cũng vui thay anh ấy.” “Chỉ là …” Giọng nói của Nam Khuê chứa đầy nỗi buồn sâu sắc: “Tôi và anh ấy gặp quá nhiều trắc trở, cũng bỏ lỡ quá nhiều, không phải hai, ba câu là có thể làm rõ hết được.” Tất cả mọi người đều nghĩ cô rất ổn. Đúng vậy, mỗi ngày cô vẫn cười nói vui vẻ, vẫn đi làm bình thường, vẫn cùng các đồng nghiệp buôn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Thật ra chỉ có một mình cô biết, trái tim cô đã sớm không còn như trước. Đối với tình yêu, cô đã buông xuống rất nhiều chấp niệm. Cũng không còn mong đợi gì nữa. Cô thậm chí còn cảm thấy, ngày tháng sau này, cô cứ sống một mình cũng rất tốt. Lâm Tiêu thở dài, trở lại phòng bệnh. Nghe thấy tiếng mở cửa, tai Lục Kiến Thành lập tức vểnh lên, đồng thời vén chăn bông lên, ngồi dậy nhìn Lâm Tiêu: “Cô ấy nói gì?” Lâm Tiêu vừa mới ra khỏi phòng, anh liền biết Lâm Tiêu đi tìm cô. Lâm Tiêu cũng không bất ngờ gì với câu hỏi của anh, tổng giám đốc Lục tinh ý như vậy, sao có thể không đoán ra được chứ. “Thật ra cô Nam Khuê đã biết rồi.” Sau khi cậu ấy nói xong, Lục Kiến Thành càng thêm phiền muộn, lông mày nhíu lại: “Biết rõ rồi mà cô ấy vẫn như vậy, Lâm Tiêu cậu nói xem, cô ấy thật sự không quan tâm đến tôi chút nào nữa sao? Cho nên dù tôi có xảy ra chuyện gì với người phụ nữ khác, cô ấy cũng mặc kệ không quan tâm nữa.” “Tổng giám đốc Lục, tôi không biết cô Nam Khuê có còn quan tâm đến anh hay không, nhưng tôi cảm thấy nếu anh thật sự thích cô Nam Khuê, thật sự muốn ở bên cô ấy thì nên nghiêm túc theo đuổi cô ấy, chứ không phải như bây giờ, hở ra chút là tức giận.” Lục Kiến Thành: “…” “Nói như cậu đã từng yêu rồi vậy.” “Tổng giám đốc Lục, đúng là tôi đã từng có một người bạn gái.” Lục Kiến Thành càng thêm bất ngờ, trợ lý của mình đã từng có bạn gái, cậu ấy ở bên cạnh anh sớm chiều mà anh lại không hề biết gì. Lâm Tiêu biết anh đang nghĩ gì, lập tức giải thích: “Tổng giám đốc Lục, cũng không thể trách anh, là tôi đã giấu diếm anh, lúc định nói với anh thì chúng tôi đã chia tay rồi.” “Người ta nói rằng người trong cuộc thì mê muội, người bên ngoài thì sáng suốt, giờ tôi là người chứng kiến, tôi tin là tôi cũng có quyền lên tiếng về tình yêu của anh và cô Nam Khuê.” “Cô Nam Khuê đã chịu quá nhiều tổn thương, bây giờ cô ấy muốn phục hồi, nên nếu anh muốn theo đuổi cô ấy thì nhất định phải làm chút chuyện gì đó sưởi ấm trái tim cô ấy, làm cô ấy cảm động, làm trái tim của cô Nam Khuê cảm thấy ấm áp trở lại, chứ không phải dùng cách này để đẩy cô ấy ra xa.” “Nếu anh cứ như vậy, cô Nam Khuê sẽ chỉ càng ngày càng tránh xa anh thôi.” Lâm Tiêu nói xong, trong lòng vẫn có chút lo lắng. Cậu không chắc là tổng giám đốc Lục có hiểu ý của cậu hay không. Không ngờ rằng, Lục Kiến Thành lại nghiêm túc nói: “Được rồi, tôi biết phải làm như thế nào rồi.” Anh vén chăn lên, cẩn thận chỉnh lại quần áo, nhìn mình trong gương, sau đó mở cửa đi xuống tầng tìm Nam Khuê. Nhưng không ngờ là Nam Khuê ở bệnh viện lại gặp Chu Tiễn Nam. Cho nên khi Lục Kiến Thành xuống, liền tình cờ nhìn thấy Nam Khuê và Chu Tiễn Nam đang nói chuyện cùng nhau. Vừa hay là buổi trưa, hai người không biết đã nói gì, sau đó cùng nhau đi thang máy đi xuống. Trong nháy mắt, đầu óc Lục Kiến Thành trống rỗng. Ngay sau đó, anh phản ứng lại và điên cuồng nhấn thang máy. Trong thang máy có rất nhiều người và mùi hôi nồng nặc, nếu là bình thường, anh nhất định sẽ không đứng trong đó. Nhưng hôm nay anh không chút nghĩ ngợi nào mà che lại vết thương, cố chen vào bên trong. Anh cũng phải đi. Anh phải đi theo xem hai người họ làm gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]