Lần này, Nam Khuê ở lại cũng không được mà đi cũng không xong.
Cô đang do dự thì ngay sau đó đã nghe thấy một giọng nói từ bên trong truyền tới: “Ôi, tổng giám đốc Lục, anh không thể xuống đất được, vết thương trên người anh cần phải được chăm sóc tốt.”
Cô xoay người lại, thấy Lục Kiến Thành đã đứng bên cạnh mình.
Sắc mặt anh tái nhợt, nhưng lại có một nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng: “Nếu đã đến rồi thì ngồi lại một lát rồi hãng đi.”
Anh nói rất dè dặt.
Nam Khuê nhìn sắc mặt của anh, cuối cùng cũng không đành lòng, nhẹ nhàng gật đầu.
Từ cửa đến giường bệnh còn không tới mười mét, bên cạnh có người tiến lên đỡ anh, nhưng Lục Kiến Thành đã từ chối: “Không cần, tôi tự mình đi được.”
Vì vậy, Lục Kiến Thành đã cố chịu đựng vết thương và tự mình bước đi lên trước.
Bởi vì vết thương lại bị nứt toác ra, lại còn đang chảy máu và nhiễm trùng, cho nên anh không dám động đậy quá mạnh, chỉ có thể bước từng bước nhỏ chậm rãi tiến về phía trước.
Nam Khuê nhìn không được nữa, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Có phải anh rất khó chịu không, hay là cứ để bọn họ đỡ anh đi, vậy sẽ thoải mái hơn.”
Lục Kiến Thành từ chối.
Ngay sau đó, cổ họng anh tràn ra một tiếng rên đau đớn khàn đặc.
Nam Khuê cuối cùng vẫn không đành lòng, do dự mở miệng nói: “Hay là, để tôi đỡ anh qua đó đi.”
Lục Kiến Thành liếc nhìn cô một cái, có vẻ sững sờ, sau đó gật đầu.
Nam Khuê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443616/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.