“Được.” Lục Kiến Thành gật đầu.
Anh lập tức nhắm mắt lại, xoay người, mò mẫm bế Nam Khuê từ bồn tắm ra.
Sau khi để Nam Khuê xuống, anh lại nhanh chóng xoay lưng về phía cô.
Một tay Nam Khuê chống vào tường, một tay cầm khăn tắm lau người.
Vẫn có chút quá sức, Lục Kiến Thành có thể nghe được tiếng thở dốc rõ ràng của cô, dù sao bây giờ cơ thể cô quá yếu.
Nhất là những động tác lớn như xoay người hay đưa tay, đối với cô mà nói thì đúng là hơi mệt.
“Khuê Khuê, có cần anh giúp không?”
Mặc dù quay lưng về phía cô nhưng Lục Kiến Thành vẫn không nhịn được mà hỏi.
“Không cần.” Nam Khuê như phản xạ có điều kiện, không chút do dự đã trực tiếp từ chối.
“Cho tôi thêm mấy phút nữa là được rồi.”
Mặc dù lo lắng nhưng Lục Kiến Thành vẫn nghe lời cô, ngoan ngoãn xoay lưng về phía cô, không xoay người lại.
Thêm mấy phút nữa, Nam Khuê vẫn chưa mặc quần áo xong.
Lần này Lục Kiến Thành không còn kiên nhẫn nữa, anh trực tiếp xoay người lại cầm lấy đồ ngủ bên cạnh.
Thấy anh quay lại, mặt Nam Khuê lập tức đỏ bừng, hai mắt mở to, đôi mắt lóng lánh như nai con nhìn anh, ngạc nhiên đến mức ngay cả che chắn cũng quên mất.
“Sao…sao anh lại quay lại, vừa rồi anh mới đồng ý với tôi mà.”
Giọng cô mềm mại yếu ớt, nghe vô cùng uất ức.
“Trước khác nay khác.”Truyện
Lục Kiến Thành nói xong lập tức mặc áo vào cho cô, sau đó nín thở, run rẩy kéo khóa áo của cô lên.
May
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443611/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.