Thấy Lục Kiến Thành, cô dùng sức chớ mắt, dường như cho rằng mình nhìn nhầm.
Lại lần nữa mở mắt, hốc mắt cô nóng lên, ngay cả môi cũng run rẩy.
Cô còn tưởng rằng mình chết chắc rồi.
Không ngờ cô còn có thể sống sót, lần nữa mở mắt ngắm nhìn thế giới này.
Thật tốt, cô không chết.
Nhưng cô mệt quá, thật sự quá mệt mỏi.
“Cô ấy sao rồi?” Lục Kiến Thành nhìn Cố Thời Xuyên hỏi.
“Đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng cơ thể yếu ớt, sau này vẫn phải cẩn thận chăm sóc.”
Nghe được mấy chữ “thoát khỏi nguy hiểm”, Lục Kiến Thành cuối cùng cũng thở ra một hơi.
“Tôi ôm cô ấy lên trước.”
Dứt lời, Lục Kiến Thành trực tiếp bế Nam Khuê lên.
Nam Khuê vô cùng mệt mỏi, toàn thân cô gần như cạn kiệt sức lực, người cũng yếu ớt đến cùng cực, cô từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dựa vào ngực Lục Kiến Thành.
Đến tầng hai, Lục Kiến Thành trực tiếp ôm cô vào phòng tắm rồi sắp xếp: “Lập tức xả đầy nước nóng.”
Cơ thể Nam Khuê rất lạnh, cả người giống như rơi vào hầm băng vậy.
Sắc mặt cô tái nhợt như trang giấy, không có chút máu nào.
“Đi vào ngâm người trước, đợi người em ấm rồi anh sẽ ôm em ra.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê nhìn thoáng qua bồn tắm lớn bốc hơi nóng, nhẹ nhàng gật đầu.
Đúng là cô quá lạnh, cô không thể chờ được nữa, cô cần sự ấm áp.
Mặc dù máy sưởi và điều hòa giúp nhiệt độ trong phòng tăng lên nhưng rất khó để nhiệt độ cơ thể cô tăng lên.
Lúc này tắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443610/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.