“Niệm Niệm, cậu sao rồi?”
Nhìn thấy bộ dạng tóc tai bù xù của Lâm Niệm Sơ, Nam Khuê vô cùng kinh hãi.
“Niệm Niệm, cậu nói gì đi, đừng làm tớ sợ.” Nam Khuê có chút sốt ruột.
Quan trọng hơn là, cô vừa dứt lời, Phương Thanh Liên đã nhìn thấy Lục Kiến Thành rồi khóc rống lên: “Kiến Thành, cứu em với.”
“Anh nhìn xem, tóc em bị giật rụng hết rồi.”
Phương Thanh Liên chỉ vào Lâm Niệm Sơ, phẫn nộ hét lên: “Cô ta giống như người điên vậy, vừa vào đã mắng chửi em, còn dội nước lên tóc em, nước vừa nóng vừa lạnh, anh nhìn xem, cả chăn trên giường em cũng ướt hết rồi”
“Đủ rồi.”
Lúc này Nam Khuê không thể chịu được nữa, lớn tiếng quát cô ta.
Trước đây cô vẫn luôn nể mặt Lục Kiến Thành, không muốn làm anh quá khó xử, nên trước giờ cũng chưa từng làm to chuyện lên.
Nhưng hôm nay, cô ta đã chạm đến giới hạn của cô.
Niệm Niệm vẫn đứng đó không nói lời nào.
Phương Thanh Liên đã bắt đầu khóc lóc cáo trạng trước.
Đặc biệt là sau khi gạt tóc sang một bên, nhìn thấy vết máu trên mặt Lâm Niệm Sơ, Nam Khuê cuối cùng đã bắt đầu nổi giận.
Cô rất tức giận, rất tức giận, rất tức giận.
Tức đến mức run rẩy cả người.
Sau khi dắt Niệm Sơ sang một bên, Nam Khuê lại đi về phía Phương Thanh Liên.
Lúc này, cô duỗi thẳng thắt lưng, trên mặt không còn nét ôn hòa và bình tĩnh như bình thường, ánh mắt sắc như dao băng: “Phương Thanh Liên, cô đã chạm đến giới hạn của tôi rồi.”
“Trước đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443602/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.