“Niệm Niệm, cậu sao rồi?” Nhìn thấy bộ dạng tóc tai bù xù của Lâm Niệm Sơ, Nam Khuê vô cùng kinh hãi. “Niệm Niệm, cậu nói gì đi, đừng làm tớ sợ.” Nam Khuê có chút sốt ruột. Quan trọng hơn là, cô vừa dứt lời, Phương Thanh Liên đã nhìn thấy Lục Kiến Thành rồi khóc rống lên: “Kiến Thành, cứu em với.” “Anh nhìn xem, tóc em bị giật rụng hết rồi.” Phương Thanh Liên chỉ vào Lâm Niệm Sơ, phẫn nộ hét lên: “Cô ta giống như người điên vậy, vừa vào đã mắng chửi em, còn dội nước lên tóc em, nước vừa nóng vừa lạnh, anh nhìn xem, cả chăn trên giường em cũng ướt hết rồi” “Đủ rồi.” Lúc này Nam Khuê không thể chịu được nữa, lớn tiếng quát cô ta. Trước đây cô vẫn luôn nể mặt Lục Kiến Thành, không muốn làm anh quá khó xử, nên trước giờ cũng chưa từng làm to chuyện lên. Nhưng hôm nay, cô ta đã chạm đến giới hạn của cô. Niệm Niệm vẫn đứng đó không nói lời nào. Phương Thanh Liên đã bắt đầu khóc lóc cáo trạng trước. Đặc biệt là sau khi gạt tóc sang một bên, nhìn thấy vết máu trên mặt Lâm Niệm Sơ, Nam Khuê cuối cùng đã bắt đầu nổi giận. Cô rất tức giận, rất tức giận, rất tức giận. Tức đến mức run rẩy cả người. Sau khi dắt Niệm Sơ sang một bên, Nam Khuê lại đi về phía Phương Thanh Liên. Lúc này, cô duỗi thẳng thắt lưng, trên mặt không còn nét ôn hòa và bình tĩnh như bình thường, ánh mắt sắc như dao băng: “Phương Thanh Liên, cô đã chạm đến giới hạn của tôi rồi.” “Trước đây tôi đã nói rồi, không phải tôi không dám phản kháng cô, chỉ là tôi lười so đo với cô thôi, nhưng mà lần này…” Nam Khuê nói xong, giơ tay tát mạnh một phát lên mặt Phương Thanh Liên. Một âm thanh thanh thúy ngay lập tức vang lên trong phòng. Cái tát này là điều không ai ngờ tới. Cho nên không chỉ có Phương Thanh Liên mà cả Lâm Niệm Sơ và Lục Kiến Thành cũng đều bất ngờ. “Nam Khuê, cô dám đánh tôi? Cô dựa vào gì mà đánh tôi?” Phương Thanh Liên nhìn cô với vẻ không tin. Lạnh lùng liếc mắt, Nam Khuê lại giơ tay tát cô ta một cái nữa. Phương Thanh Liên che mặt, bắt đầu khóc đáng thương: “Kiến Thành, anh thật sự mặc kệ em sao? Em sắp bị cô ta đánh chết rồi.” “Phương Thanh Liên, cô nên cầu nguyện vết thương trên mặt của Niệm Niệm sẽ ổn và không để lại sẹo, nếu không tôi sẽ cho cô phải trả giá từng chút một.” “Cô nhớ cho kỹ, cô làm Niệm Niệm bị thương thế nào tôi sẽ trả lại cho cô như thế, nếu cô không tin thì cứ chờ xem.” “Niệm Niệm, chúng ta đi.” Nói xong, Nam Khuê cũng không thèm liếc mắt nhìn Lục Kiến Thành một cái, đi đến kéo Lâm Niệm Sơ đi. Lục Kiến Thành đi theo nắm lấy tay Nam Khuê: “Phòng khám bệnh ở tầng hai, anh đưa bọn em đến đó.” “Không cần.” Nam Khuê lạnh lùng từ chối: “Anh ở lại đây với người trong lòng của anh đi, tôi đã nói rồi, nếu anh đã chọn cô ta thì chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.” “Hơn nữa, tôi khuyên anh nên quản cô ta cho nghiêm, nếu như còn có lần sau, tôi không ngại thay anh dạy dỗ cô ta đâu.” “Khuê Khuê.” Lục Kiến Thành vẫn nắm chặt tay cô không buông: “Em đừng giận dỗi, vết thương trên mặt Lâm Niệm Sơ cần được trị liệu ngay lập tức, thân phận của cô ấy rất đặc biệt, không thể để lại sẹo được.” “Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Lục, nhưng không cần tổng giám đốc Lục lo lắng đâu, anh yên tâm, kể cả mặt tôi có để lại sẹo cũng sẽ không chữa trị ở một bệnh viện chữa tâm thần với què đâu, tôi sợ đen đủi.” Lâm Niệm Sơ cuối cùng cũng lên tiếng. Những lời này lập tức làm Phương Thanh Liên tức chết. Ngay sau đó, Nam Khuê liền dắt Lâm Niệm Sơ đi. Nhìn thấy Lục Kiến Thành ở lại, Phương Thanh Liên có chút vui mừng, lập tức vắt thêm vài giọt nước mắt, giả bộ đáng thương nói: “Kiến Thành, mặt em đau quá.” Nhưng mà vừa dứt lời, Phương Thanh Liên liền ý thức được có gì đó không ổn. Cô ta thấy Lục Kiến Thành đang bước từng bước tới chỗ mình, hơn nữa đôi mắt anh cực kỳ lạnh lẽo, gần như không có chút độ ấm nào. Đôi mắt đó giống như thanh kiếm sắc bén khiến người ta cảm thấy sợ hãi. “Kiến Thành…” “Anh?… Anh sao vậy? Anh như vậy làm em hơi…” Phương Thanh Liên có chút sợ hãi nói. Nhưng mà cô ta còn chưa nói hết câu. Đột nhiên trên cổ có cảm giác hít thở không thông, Lục Kiến Thành đã nắm lấy cằm cô ta, hung hăng bóp. “Kiến Thành, ư… buông ra, anh mau buông em ra.” “Em…em không thở nổi, anh buông ra.” Phương Thanh Liên lớn tiếng kêu, dùng sức thở hổn hển. Nhưng mà vô dụng. Lục Kiến Thành nhìn cô ta, giọng nói quỷ mị như phát ra từ âm phủ: “Tôi đã cảnh cáo cô không được chọc vào cô ấy, cô không để tâm đến lời nói của tôi đúng không?” “Cô ấy?” Hừ… Phương Thanh Liên cười lạnh. Nam Khuê, lại là cô ta. Tại sao trong lòng anh chỉ có người phụ nữ đó, anh không thể nhìn ra cô đã vì anh mà trả giá nhiều như vậy sao? “Hu hu, buông ra, Kiến Thành, em…em sắp chết rồi, anh mau buông ra.” Phương Thanh Liên đau đớn kêu lên, đồng thời vươn tay ra vỗ mạnh vào tay Lục Kiến Thành. Lúc cô ta chỉ còn hơi thở cuối cùng, Lục Kiến Thành mới buông cô ta ra. Phương Thanh Liên lập tức thở lấy thở để. Sau khi khôi phục được một lúc, cô ta mới ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía người đàn ông trước mặt, vẻ mặt ai oán: “Kiến Thành, cho dù anh không yêu em, nhưng em đã phải trả giá rất đắt để cứu được anh, anh không thể thương hại em chút sao?” “Em biết anh yêu Nam Khuê, em thậm chí không còn đòi hỏi tình yêu của anh nữa, điều duy nhất em muốn bây giờ chỉ muốn một chút thương hại và thông cảm từ anh. Như vậy mà anh cũng không thể bố thí cho em sao?” Lục Kiến Thành nhìn cô ta, ánh mắt vẫn lạnh lùng đáng sợ: “Cô nên cảm tạ vì cô đã từng cứu tôi đi, nếu không tôi đã không thủ hạ lưu tình như vậy.” “Tôi nói rồi, chân của cô, nếu cô đồng ý làm phẫu thuật thì còn có khả năng đứng lên; nếu cô không muốn tôi sẽ lập tức hủy bỏ việc chuẩn bị phẫu thuật, cô sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.” “Kiến Thành.” Phương Thanh Liên đỏ mắt nhìn anh: “Anh đang ép em phải phẫu thuật ngay sao?” “Tôi nói rồi, đây là do cô tự chọn. Làm hay không là tùy cô, chỉ có một cơ hội duy nhất ngày hôm nay.” Nói xong, Lục Kiến Thành liền đi về phía cửa. Phương Thanh Liên biết anh rời đi, vì vậy cô ta lập tức vươn tay túm lấy anh: “Không, Kiến Thành, anh đừng đi, em không cho phép anh đi.” “Em đồng ý với anh, em làm phẫu thuật, nhưng anh cũng đã đồng ý với em, anh đã nói sẽ ở bên cạnh em mà.” “Đó là trước kia, bây giờ không thể được nữa.” Lục Kiến Thành nhìn cô ta, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nói ra lời này. Phương Thanh Liên không cam lòng, cô ta vẫn túm chặt lấy anh. Lục Kiến Thành xoay người, anh lấy tay gỡ từng ngón tay Phương Thanh Liên ra. Sau đó vứt thẳng tay cô ta xuống. “Kiến Thành, không … đừng mà.” “Đừng bỏ em lại.” “Xin anh đừng bỏ em lại.” Phương Thanh Liên kêu lên, tiếng kêu đau đến tê tâm phế liệt. Nhưng vẫn vô dụng. Lục Kiến Thành đẩy cô ta ra, không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng. “Bịch” một tiếng, là tiếng cửa phòng đóng lại. Sau khi từ phòng bệnh đi ra, Lục Kiến Thành điên cuồng chạy xuống đuổi theo Nam Khuê và Lâm Niệm Sơ. Nhưng mà vẫn chậm một bước. Sau khi lên xe, anh lập tức đi thẳng đến bệnh viện mà hai người tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]