Người Lục Kiến Thành cứng đờ.
Anh kéo tay Phương Thanh Liên ra rồi xoay người lại đi thẳng đến chỗ Nam Khuê.
Sau đó nắm tay Nam Khuê đi ra ngoài.
“Anh thả tôi ra.”
“Lục Kiến Thành, anh làm tôi đau.”
Nam Khuê giãy dụa nhưng Lục Kiến Thành vẫn kéo cô sang một phòng khác.
“Khuê Khuê, không phải như những gì em thấy đâu.” Anh giải thích.
“Vậy thì là thế nào?” Cô bình tĩnh hỏi.
Một bên khác, trong phòng bệnh.
Sau khi Lục Kiến Thành rời đi, Phương Thanh Liên càng kiêu ngạo hơn.
Cô ta nâng cốc lên, ung dung uống một ngụm: “Đúng là vinh hạnh, đại minh tinh Lâm vậy mà lại tự hạ thấp bản thân đến thăm tôi.”
Lâm Niệm Sơ hừ lạnh: “Thăm cô? Phương Thanh Liên, da mặt cô cũng dày thật đấy, tôi chưa từng thấy người nào trơ trẽn như cô.”
“Vậy cô còn chạy đến chỗ tôi làm gì?”
“Hỏi rất hay, hôm nay bản tiểu thư trong lúc rảnh rỗi cố ý đến xem tiện nhân làm mưa làm gió vui vẻ đến mức nào.”
“Lâm Niệm Sơ, quản tốt chuyện của mình đi, đây là chuyện của tôi và Kiến Thành, cô dựa vào đâu mà nhúng tay vào?” Sắc mặt Phương Thanh Liên trắng bệch.
Cô ta bỏ cốc nước xuống, cầm cắt móng tay trên bàn lên.
Bắt đầu chậm rãi chỉnh sửa móng tay của mình.
Mặc dù rất rất hận nhưng cô ta vẫn cố gắng kiềm chế không để cho mình bộc phát.
“Khuê Khuê là bạn thân tôi, chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi, cô bắt nạt cô ấy chính là đang bắt nạt Lâm Niệm Sơ tôi, Phương Thanh Liên, tôi khuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443601/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.