Chương trước
Chương sau
Người Lục Kiến Thành cứng đờ.
Anh kéo tay Phương Thanh Liên ra rồi xoay người lại đi thẳng đến chỗ Nam Khuê.
Sau đó nắm tay Nam Khuê đi ra ngoài.
“Anh thả tôi ra.”
“Lục Kiến Thành, anh làm tôi đau.”
Nam Khuê giãy dụa nhưng Lục Kiến Thành vẫn kéo cô sang một phòng khác.
“Khuê Khuê, không phải như những gì em thấy đâu.” Anh giải thích.
“Vậy thì là thế nào?” Cô bình tĩnh hỏi.
Một bên khác, trong phòng bệnh.
Sau khi Lục Kiến Thành rời đi, Phương Thanh Liên càng kiêu ngạo hơn.
Cô ta nâng cốc lên, ung dung uống một ngụm: “Đúng là vinh hạnh, đại minh tinh Lâm vậy mà lại tự hạ thấp bản thân đến thăm tôi.”
Lâm Niệm Sơ hừ lạnh: “Thăm cô? Phương Thanh Liên, da mặt cô cũng dày thật đấy, tôi chưa từng thấy người nào trơ trẽn như cô.”
“Vậy cô còn chạy đến chỗ tôi làm gì?”
“Hỏi rất hay, hôm nay bản tiểu thư trong lúc rảnh rỗi cố ý đến xem tiện nhân làm mưa làm gió vui vẻ đến mức nào.”
“Lâm Niệm Sơ, quản tốt chuyện của mình đi, đây là chuyện của tôi và Kiến Thành, cô dựa vào đâu mà nhúng tay vào?” Sắc mặt Phương Thanh Liên trắng bệch.
Cô ta bỏ cốc nước xuống, cầm cắt móng tay trên bàn lên.
Bắt đầu chậm rãi chỉnh sửa móng tay của mình.
Mặc dù rất rất hận nhưng cô ta vẫn cố gắng kiềm chế không để cho mình bộc phát.
“Khuê Khuê là bạn thân tôi, chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi, cô bắt nạt cô ấy chính là đang bắt nạt Lâm Niệm Sơ tôi, Phương Thanh Liên, tôi khuyên cô nên thu cái vẻ ngoài làm bộ làm tịch lại đi, tôi nhìn không nuốt nổi.”
“Không phải Khuê Khuê sợ cô mà là cô ấy không nhẫn tâm đả kích cô, nhưng đó là vì cô ấy còn quyến luyến Lục Kiến Thành, cô cho rằng cô ấy sợ cô thật sao?”
Phương Thanh Liên vẫn cắt móng tay như cũ.Truyện
m thanh lanh lảnh vang lên, từng chiếc móng tay một rơi xuống.
Nhìn móng tay rơi xuống, ánh mắt Phương Thanh Liên đột nhiên trở nên hung ác, trong đầu cũng bắt đầu xuất hiện một ý nghĩ tàn nhẫn.
Được, Lâm Niệm Sơ, đại minh tinh Lâm.
Cô ta cũng muốn xem nếu như khuôn mặt của người này bị hỏng rồi còn làm minh tinh kiểu gì.
Không có cái danh minh tinh này bên ngoài, người này còn có thể kiêu ngạo trước mặt cô ta được sao?
Nghĩ đến đây, lúc Phương Thanh Liên cắt móng tay cố ý cắt móng nhọn lên giống như một lưỡi kiếm.
“Lâm Niệm Sơ, đừng có nâng tình chị em của hai người lên cao như vậy, nếu như lúc trước không phải do Nam Khuê thì tôi và Kiến Thành đã kết hôn sinh con rồi, cho dù là người thứ ba thì cũng không phải tôi.”
“Là Nam Khuê. Là cô ta không biết xấu hổ mà chen vào tình cảm của tôi và Kiến Thành, cô ta mới là tiểu tam, là người thứ ba chân chính.”
Lâm Niệm Sơ hoàn toàn bị chọc tức.
Mặc dù cô ấy nói là phải đi cãi lại người phụ nữ xấu xa này.
Nhưng bây giờ cô ấy không muốn dùng miệng nữa, tính kiên nhẫn của cô ấy hoàn toàn bị người này bào mòn.
Bây giờ cô ấy chỉ muốn dùng tay.
Có một số người rõ ràng là thiếu đánh.
Đánh một trận sẽ ngoan ngoãn ngay.
Lâm Niệm Sơ bước về phía trước, trực tiếp cầm cái cốc Phương Thanh Liên mới uống xong, trực tiếp đổ phần nước còn trong đó lên đỉnh đầu Phương Thanh Liên.
Tóc cô ta lập tức ướt đẫm.
Nước nóng cứ như vậy rơi từ tóc Phương Thanh Liên xuống chăn, chiếc chăn cô ta đang đắp lập tức ướt nhẹp.
“A, nóng, nóng quá.”
“Lâm Niệm Sơ, cái đồ điên này, cô điên rồi.” Phương Thanh Liên gầm thét.
Sao lại có minh tinh như thế này chứ?
Đây là người phụ nữ đanh đá mới đúng.
Nước này cô ta mới uống xong, nhiệt độ vẫn còn nóng, mặc dù không phải nóng bỏng nhưng vẫn rất nóng, lúc giội lên đầu cô ta khiến da đầu cô ta lập tức tê dại.
Lâm Niệm Sơ cười lạnh.
Được, nóng đúng không?
Vậy cô sẽ cho cô ta mát mẻ hơn, để cô ta hạ nhiệt.
Lâm Niệm Sơ cầm lấy cái cốc đi vào nhà vệ sinh, cô ấy lấy một cốc nước lạnh.
Sau khi quay lại, cô ấy không chút suy nghĩ mà trực tiếp giội thẳng từ đầu Phương Thanh Liên xuống.
“A, lạnh…”
Phương Thanh Liên lại bắt đầu kêu gào.
Nước lạnh chảy xuống từ đỉnh đầu cô ta khiến cô ta run rẩy.
“Không phải kêu nóng sao? Tôi tốt bụng hạ nhiệt cho cô đấy.”
“Nếu như còn nóng thì tôi cũng không ngại hạ nhiệt giúp cô lần nữa đâu.”
Lâm Niệm Sơ nói xong thì cười lạnh, ném cái cốc xuống bàn, vẻ mặt lạnh như băng.
Nhưng cô ấy không ngờ rằng lúc cô ấy đang chuẩn bị rời đi thì Phương Thanh Liên như bị điên mà ngồi bật dậy, cô ta đưa tay ra nắm lấy tóc Lâm Niệm Sơ.
Sau đó hung ác túm.
Lâm Niệm Sơ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn Phương Thanh Liên: “Thủ đoạn thấp hèn này mà cô cũng chơi?”
Quả nhiên người càng tiện càng thích túm tóc.
Lâm Niệm Sơ cô ghét nhất là có người túm tóc mình, lúc đi ngủ có khi Hoắc Ti Yến đè lên tóc cô ấy cũng đủ để khiến cô ấy đau lòng nửa ngày.
Cô ấy yêu tóc mình đến mức nào chứ?
Đã lớn như vậy rồi, ngoài lúc chất tóc không tốt cần dưỡng đuôi tóc ra, cô ấy đều không nỡ cắt tóc.
Ngay cả bây giờ nhuộm và uốn tóc đủ loại cô ấy cũng chọn chỗ tốt nhất để làm, bớt được lần nào hay ần đó, sợ làm tổn thương mái tóc dài này của mình.
Mái tóc cô ấy hết lòng bảo vệ như vậy lại bị một con mụ điên nắm lấy, sao cô ấy có thể không tức giận được chứ?
Trong chớp mắt cơn tức như phun trào ra.
Cơn giận của cô ấy càng tăng cao.
Được!
Thủ đoạn thấp hèn sao, vậy cô ấy càng phải dùng thủ đoạn thấp hèn gấp ba để chơi đùa với cô ta.
Tốt xấu gì cũng quay phim nhiều năm như vậy, cô ấy cũng luyện qua chút quyền cước, cơ thể lại nhẹ nhàng, cô ấy không tin mình không bằng một người què.
Lâm Niệm Sơ đưa tay nắm lấy tóc Phương Thanh Liên.
Da đầu Phương Thanh Liên lập tức nhức nhói, nhưng cô ta sẽ không cầu xin tha thứ, chỉ cười lạnh: “Vừa mới nói thủ đoạn của tôi thấp hèn, vậy còn cô? Bây giờ cô đang làm gì vậy?”
“Người cao quý dùng thủ đoạn cao quý, người đê tiện dùng thủ đoạn đê tiện, đối với dạng người như cô chỉ nên dùng thủ đoạn này mà thôi, Phương Thanh Liên, đừng có đã được tiện nghi còn khoe mẽ, tôi tự ra tay đã là nể mặt cô rồi.”
Lâm Niệm Sơ nói xong khiến Phương Thanh Liên hoàn toàn tức giận.
Hai người đều nắm lấy tóc của đối phương, ai cũng không chịu buông tay.
Tình huống trở nên vô cùng hỗn loạn.
Hai người phụ nữ đều vô cùng độc ác.
Trên chăn, trên mặt đất đều là tóc.
Nhưng đa số đều là của Phương Thanh Liên.
Được một lúc, Phương Thanh Liên không địch lại được nữa.
Lâm Niệm Sơ thành công lấy được tóc mình ra khỏi tay cô ta, đồng thời cười: “Còn dám làm trò nữa, tôi cũng không ngại nhổ hết tóc trên đầu cô đâu.”
Phương Thanh Liên cười lạnh, cô ta ngẩng đầu lên nhìn gương mặt trắng nõn của Lâm Niệm Sơ.
Cô ta đột nhiên cười nham hiểm.
Một giây sau đôi tay kia như bị điên mà lao lên cào mạnh một cái lên mặt Lâm Niệm Sơ.
“A…”
Lâm Niệm Sơ lập tức kêu to.
Cô ấy phản ứng rất nhanh, một phát bắt được tay Phương Thanh Liên, không cho cô ta có cơ hội làm lại lần nữa.
Hai tay cô ấy nắm lấy cổ tay Phương Thanh Liên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta.
“Niệm Niệm…”
Lúc này Nam Khuê và Lục Kiến Thành nghe thấy tiếng kêu, lập tức chạy vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.