Chương trước
Chương sau
“Còn dám nói anh xấu xa sao?”
Nam Khuê nghe xong, đầu nhỏ lập tức lắc liên tục: “Không, không nói, anh đẹp trai nhất, anh tốt nhất.”
Lúc này Lục Kiến Thành mới hài lòng thả cô ra.
Lúc cúi đầu anh phát hiện đôi chân trắng nõn của cô đang để trần, ngay cả tất cũng không đi đã chạy khắp nơi.
Lục Kiến Thành hơi cúi người, trực tiếp ôm cô đến sopha.
“Sao lại không đi tất, sàn nhà lạnh như thế này, em sẽ ốm mất.” Lục Kiến Thành vừa nói vừa sờ đôi chân nhỏ của cô.
Quả nhiên đứng trên đất một lúc, chân nhỏ của cô đã lạnh ngắt.
Lục Kiến Thành vừa ủ ấm chân cho cô vừa hỏi: “Tất đâu?”
“Trong tủ, em chưa kịp đi.”
“Em ngoan ngoãn ở chỗ này đợi anh, anh đi lấy.”
“Được.” Nam Khuê gật đầu, khóe môi mang theo ý cười.
Lúc Lục Kiến Thành đi lấy tất, cô ngồi trên sopha đung đưa bàn chân trắng nõn, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Lục Kiến Thành nhanh chóng cầm tất đến, Nam Khuê đưa tay định nhận lấy.
Không ngờ anh đã ngồi xổm xuống trước mặt cô, trực tiếp giúp cô đi tất.
“Để em tự đi!” Nam Khuê có chút ngại ngùng.
“Đừng cựa quậy, để anh làm.”
Ăn sáng xong, Lục Kiến Thành đi làm.
Lúc ra cửa, anh vừa thay giày vừa nói: “Anh đi trước.”
“Ừm!”
Nam Khuê gật đầu, vừa uống sữa bò vừa xem phim trên tivi.
Ừm? Người nào đó không vui, cảm thấy mình có chút bị xem nhẹ.
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành lại nói thêm lần nữa: “Anh đi làm đây.”
“Được.”
Lục Kiến Thành: “…”
Bây giờ anh đã chắc chắn anh hoàn toàn bị xem nhẹ.
Làm sao đây?
Anh cảm thấy vô cùng không vui.
Anh nhíu mày đi đến ghế sopha.
Anh không chút suy nghĩ, kéo Nam Khuê vào trong ngực, trực tiếp hôn lên.
Mãi cho đến khi Nam Khuê a a xin tha thứ, thở cũng không kịp thở, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Lục Kiến Thành mới thỏa mãn buông cô ra.
“Không phải anh đi làm sao?”
“Đúng là đi làm, nhưng người nào đó lại bị tivi hấp dẫn mà không thèm để ý đến anh.”
Lục Kiến Thành vô cùng uất ức nói.
Nam Khuê nhịn cười, đi dép vào: “Vậy em tiễn anh.”
Đến cửa, Lục Kiến Thành đang định ra ngoài thì bỗng nhiên nhìn vào môi Nam Khuê.
Môi cô vừa bị anh hôn nên có hơi bóng nước, nhìn rất mềm mại, vô cùng mê người.
Lục Kiến Thành vừa nhìn đã động lòng.
Anh đưa tay ra kéo Nam Khuê vào lòng, lại lần nữa hôn xuống.
Hơi thở của hai người quấn lấy nhau.
Nhiệt độ ngày càng cao, càng ngày càng khó tách rời nhau.
Đột nhiên cửa phòng mở ra, ngay sau đó Lâm Niệm Sơ đẩy cửa đi vào.
Khi thấy hai người đang hôn nhau, cô ấy lập tức ngẩn người.
Nam Khuê cũng ngây người, vừa thấy Lâm Niệm Sơ, mặt cô lập tức đỏ bừng.
Mặc dù là bạn thân có quan hệ rất tốt với mình nhưng bị bắt gặp khi đang hôn thế này ai cũng sẽ ngượng, dù sao da mặt cô cũng mỏng.
Lục Kiến Thành biết rõ cô xấu hổ nên ôm Nam Khuê vào ngực, đồng thời nhìn Lâm Niệm Sơ: “Cô ấy xấu hổ, cô đừng có trêu cô ấy.”
Lâm Niệm Sơ chớp mắt, bỗng nhiên có cảm giác mình giống như con sói già gian ác.
Cô ấy còn chưa làm gì mà Lục Kiến Thành đã nói vậy.
Lúc rời đi, Lục Kiến Thành lại dặn Lâm Niệm Sơ: “Hôm qua co ấy có uống chút rượu, đầu chắc chắn không thoải mái, giúp tôi chăm sóc cô ấy.”

“Tổng giám đốc Lục, anh còn tình người không vậy, tôi quay phim thâu đêm hai hôm rồi, anh còn muốn chèn ép tôi thế này, anh cảm thấy hợp lí không?”
Lục Kiến Thành nhìn cô ấy, thản nhiên nói: “Đúng lúc công ty đang tìm người phát ngôn cho nhãn hiệu dầu gội đầu.”
Lời này vừa dứt đã hiểu ý anh muốn diễn đạt là gì.
Lâm Niệm Sơ: “…”
Lợi ích rõ ràng như thế này rất mê người đó có biết không hả?
Lục Kiến Thành vừa rời đi, Lâm Niệm Sơ không chút bối rối đi đến chỗ Nam Khuê.
Vì quay phim mà cô ấy đã thức liên tục hai ngày, nhưng vì muốn sớm quay về với Khuê Khuê nên cô ấy vừa quay xong đã lập tức đặt vé đi về.
Cô ấy vốn đang vô cùng, vô cùng buồn ngủ.
Nhưng vừa thấy cảnh hai người hôn nhau, cô ấy cảm thấy mình không còn buồn ngủ chút nào, ngược lại còn tỉnh táo gấp trăm lần.
“Khuê Khuê, tình huống gì vậy, hai người làm hòa rồi sao?”
Lâm Niệm Sơ không vòng vo, trực tiếp hỏi.
“Ừm!”
Nam Khuê nhẹ nhàng gật đầu, mặc dù chỉ nói một chữ nhưng đã thể hiện được hết.
“Uổng công tớ lo cậu ở nhà một mình cô đơn nên mới về sớm với cậu, kết quả…” Lâm Niệm Sơ khoanh tay trước ngực: “Người nào đó đã có người chăm sóc.”
“Ôi chao, xem ra tớ lo lắng vô ích rồi, hơn nữa hình như tớ còn trở thành người thừa nữa.” Lâm Niệm Sơ cố ý thở dài nói.
Nam Khuê lập tức ôm cô ấy: “Sao lại thế chứ? Niệm Niệm, cậu có thể về với tớ, tớ vui còn không kịp nữa.”
Hai người lại nói chuyện một lúc, nhưng nghĩ đến những tổn thương mà Nam Khuê phải chịu trước và sau khi kết hôn với Lục Kiến Thành, trong lòng Lâm Niệm Sơ vẫn không yên tâm.
Nhất là đóa bạch liên hoa Phương Thanh Liên kia vẫn còn tồn tại, trong lòng Lâm Niệm Sơ không cảm thấy ôn chút nào.
Nhưng thấy Khuê Khuê cười vui vẻ, hạnh phúc thế này, nhìn khuôn mặt ngọt ngào của cô, Lâm Niệm Sơ thử mấy lần cũng không thể nói được.
Nếu Khuê Khuê đã vui vẻ thì cô ấy cũng không muốn làm cô buồn.
Nhưng cô ấy rất lo lắng.
Nam Khuê nhanh chóng phát hiện ra, cô trực tiếp hỏi: “Niệm Niệm, có phải cậu có chuyện gì muốn nói không, không sao, cậu có thể nói thẳng, quan hệ của chúng ta là gì cơ chứ?”
“Khuê Khuê, xin lỗi cậu, không phải tớ muốn cố ý giội nước lạnh, tớ chỉ lo cho cậu mà thôi, lần này cậu và Lục Kiến Thành có chắc chắn không? Tớ sợ cậu sẽ lại bị anh ta làm tổn thương.”
“Khuê Khuê, cậu cũng biết tớ hay nói thẳng, cậu đừng tức giận.”
Nam Khuê lập tức nắm lấy tay Lâm Niệm Sơ, cười an ủi cô ấy: “Niệm Niệm, cậu đừng quá lo lắng, sao tớ lại tức giận được chứ?”
“Hơn nữa tớ biết cậu nói vậy là muốn tốt cho tớ. Tớ biết cậu lo lắng gì, thật ra tớ không lừa cậu, tớ cũng lo lắng. Tớ không biết lựa chọn này của mình là đúng hay sai, tớ cũng không biết anh ấy có làm tớ tổn thương nữa không, tớ thậm chí còn không biết tương lai của hai đứa sẽ thế nào.”
“Nhưng…” Nam Khuê nghĩ đến những kí ức trước kia: “Tớ không muốn có một ngày nhớ lại sẽ cảm thấy hối hận, cậu biết không? Hôm qua anh ấy tỏ tình với tớ, anh ấy nói thích tớ.”
“Tớ rất vui, vô cùng vui, từ khi yêu anh ấy, tớ luôn mong chờ ngày này, thậm chí tớ còn nghĩ rằng mình sẽ không đợi được, nằm mơ tớ cũng không ngờ sẽ có ngày được nghe anh ấy nói thích mình, vừa nói đến chữ đó tớ đã bị cuốn vào, không còn sức để chống cự nữa.”
“Nhưng tớ cũng rất nhát gan, tớ thậm chí còn không dám hỏi anh ấy rằng anh ấy còn yêu Phương Thanh Liên không?”
“Tớ cũng không dám hỏi anh ấy rằng anh ấy yêu tớ hơn hay yêu Phương Thanh Liên hơn, Niệm Niệm, cậu nói xem, có phải cuộc đời này của tớ quá thất bại rồi không, ngay cả hỏi cũng không dám.” Nam Khuê cay đắng cười nói.
“Cô nhóc ngốc này.” Lâm Niệm Sơ đau lòng ôm cô: “Tớ biết, cậu chỉ là đang sợ hãi mà thôi.”
“Tớ rất sợ, nhưng tớ muốn trao chút dũng cảm cuối cùng này cho anh ấy, nếu như thành công, tất nhiên tớ sẽ rất vui, còn nếu thất bại…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.