“Kiến Thành…”
Nam Khuê lại gọi thêm một tiếng.
Nhưng phòng khách vẫn trống vắng như cũ, không một bóng người.
Nam Khuê không tin, cô đến nhà vệ sinh, ban công, phòng bếp, nhưng kết quả vẫn giống nhau.
Nơi nào cũng trống rỗng, ngay cả bóng của anh cũng không thấy.
Chẳng lẽ tất cả thật sự chỉ là một giấc mộng thôi sao?
Bây giờ đã tỉnh mông, cô cũng nên chấp nhận sự thật.
Trái tim của Nam Khuê lập tức chìm xuống, tâm trạng cũng trở nên vô cùng kém.
Cô đúng là điên rồi, mơ mà cũng xem như thật.
Cô đưa tay sờ lên môi mình.
Tối qua họ hôn rất nhiều, họ hôn nhau rất nhiều, nhất là hai lần cuối cùng, nụ hôn của anh nóng như lửa vậy, vừa vội vàng vừa điên cuồng.
Cô thậm chí còn nhớ rõ cảm giác của những nụ hôn dày đặc kia, nhớ kĩ hơi thở nóng rực của anh, nhớ kĩ giọng nói gợi cảm của anh, cũng nhớ kĩ cả giọng nói khàn khàn của anh khi động tình, nhưng cho dù kí ức của cô chân thật như vậy thì tất cả cũng đều là giả.
“Nam Khuê, mày đúng là hết thuốc chữa rồi.”
Cô đánh vào đầu mình, trong lòng vô cùng buồn bực.
Nhưng vì sao cô cảm giác nụ hôn kia lại không giống là mơ, cảm giác của cô rõ ràng chân thật như vậy mà?
Đột nhiên Nam Khuê nghĩ đến chuyện gì đó, cô lập tức chạy đến phòng tắm.
Cô nhớ rõ hôm qua sau khi cô tắm xong là anh vào tắm.
Anh đã tắm thì chắc chắn sẽ để lại quần áo.
Nhưng cô gần như lật tung cả phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443541/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.