Cả một bữa trưa, Nam Khuê và Tống Dực ngồi đối mặt với nhau, cả hai đều chỉ cúi mặt ăn cơm, không nói thêm một lời nào nữa. Cho đến khi Quý Dạ Bạch rời đi, Tống Dực mới như trút được gánh nặng, thở phào một hơi.
Rất nhanh sau đó, cô nàng lại giống như chú chim nhỏ líu lo không ngừng.
“Nam Khuê, vừa rồi cô đúng là doạ tôi sợ chết khiếp cô có biết không? Quý Viện đó à, tên của anh ấy là Quý Dạ Bạch, là phó viện trưởng trẻ tuổi nhất ở bệnh viện chúng ta, thế nên mọi người mới gọi tắt là Quý Viện. Ai mà biết vậy mà cô lại liên tưởng tới hai chữ kia.”
Nam Khuê: “…”
Đến tận bây giờ, cô mới hiểu ra được ý nghĩa của hai chữ này.
Cũng phải nói, cô thật sự hiểu nhầm hơi sâu rồi.
Đột nhiên, cô lại nghĩ đến gì đó, lập tức mở to mắt hỏi: “Thế nên, ý của cô là, vừa rồi người ngồi bên cạnh chúng ta chính là Quý Viện?”
Tống Dực lặng lẽ gật đầu: “Ừ.”
Nam Khuê trợn tròn mắt, cô cảm thấy mình không ổn rồi.
“Hơn nữa, vừa rồi Quý Viện vẫn luôn đứng đằng sau cô, nếu không cô thấy mấy cô y tá với bác sĩ vừa rồi sẽ nhiệt tình cười với cô như vậy sao?”
“Tôi xong rồi.” Nam Khuê than thở.
Lần này xong rồi, ngày đầu tiên đi làm đã đắc tội với đại boss rồi. Bây giờ chỉ cầu nguyện Quý Dạ Bạch không nghe thấy những lời cô vừa nói thôi, nếu không đúng là có chết trăm lần cũng không hết tội.
Tống Dực cắn ống hút an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443524/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.