Chương trước
Chương sau
Nam Khuê nói xong, cả phòng tắm bỗng chốc im lặng, thậm chí có thể nghe rõ tiếng nước chảy.
Nhưng mà, một giây, hai giây, mười giây……
Cô đợi và chờ, đã rất nhiều phút trôi qua, mà chẳng nghe thấy bất kỳ lời hồi đáp nào.
Mở mắt ra, khi thấy anh không có trong phòng tắm mà đã rời đi, Nam Khuê chỉ biết cười khổ.
Quả nhiên là một trò cười mà!
Ngay cả khi cô nói ra, người ta cũng không muốn nghe!
Nam Khuê ơi là Nam Khuê, mày thật là thất bại mà.
Lục Kiến Thành lại bước vào trong phòng tắm một lần nữa, nhìn thấy cô đang dựa vào thành bồn tắm, hai cánh tay rũ xuống, cong môi nở một nụ cười.
Nhìn thấy anh đi vào, Nam Khuê lười biếng chuyển động đôi mắt, di chuyển uể oải dời tầm mắt, đáy mắt hiện lên vẻ ma mị: “Xem ra, anh thật sự không có hứng thú với chuyện cười của tôi, được thôi, sau này tôi không kể nữa là được chứ gì.”
Lục Kiến Thành cẩn thận đặt bộ đồ ngủ xuống, sau đó nói: “Em tắm trước đi đã, anh đợi em ở bên ngoài.”
Nam Khuê cũng chẳng trả lời anh, chỉ dựa vào thành bồn tắm mà cười: “Lục Kiến Thành, anh là đồ ngốc à? Tôi say rồi, đứng còn không vững thì sao có thể tắm được?”
“Tôi cần anh giúp tôi tắm.”
Cô nói xong, không khí xung quanh như chững lại.
Lục Kiến Thành không tin nổi vào tai mình mà nhìn cô: “Em nói cái gì?”
“Nếu không muốn thì thôi vậy.” Nam Khuê bĩu môi.
Lúc đó, Lục Kiến Thành nhìn cô, cổ họng cuộn trào dữ dội, đương nhiên là anh muốn, nhưng anh không muốn khiến cô tủi thân.
“Thôi bỏ đi, anh ra ngoài đi!” Nam Khuê giơ tay chỉ ra phía cửa.
Đột nhiên, Lục Kiến Thành cất tiếng nói: “Anh muốn chứ.”
“Nhưng mà tôi không muốn nữa.” Nam Khuê cười nói.
Không có chuyện gì cả, cô chỉ là trong lòng cảm thấy không vui, nên muốn trêu chọc anh một chút thôi.
Có như vậy, trong lòng cô mới hết khó chịu.
Cánh cửa đóng lại, Nam Khuê đang ngồi trong bồn tắm thì đột nhiên, cô lấy tay che mắt, cúi đầu xuống ngụp sâu trong bồn tắm.
Cả người cô như được lực nước đẩy trôi nổi, ngay lúc đó, cô cảm nhận được sự nhẹ nhõm mà trước nay chưa từng có.
Dường như không còn mệt mỏi như thế nữa!
Tắm rửa xong, Nam Khuê mặc bộ đồ ngủ và đi ra ngoài.
Nhìn thấy hai má cô đỏ ửng, Lục Kiến Thành nghĩ rằng cô vẫn còn rất say nên có chút lo lắng.
Chỉ có điều, anh vừa đưa tay ra đã bị Nam Khuê tránh đi: “Tôi không sao, anh đi tắm đi!”
“Được.”
Khi Lục Kiến Thành ra khỏi phòng tắm, đèn trong phòng đã tối, lòng anh trống rỗng, có chút hoảng loạn, lúc đó, anh đột nhiên lo sợ cô sẽ tự mình rời đi.
Cho đến khi nhìn thấy đèn tường và đèn bàn bên cạnh còn sáng, Nam Khuê đang cuộn người trên ghế sofa, đắp chăn, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, khi anh bước lại gần, vẻ mặt của Lục Kiến Thành lại trầm xuống.
Nam Khuê một tay buông thõng trên ghế sô pha, một tay lắc chiếc ly, trong ly đổ đầy rượu vang.
Lại nhìn chai rượu vang trên bàn, đã uống vơi một phần ba rồi.
“Sao lại uống nữa rồi?” Lục Kiến Thành nhíu mày.
“Ngủ không được nên uống một chút cho dễ ngủ.”
Vừa nói xong, cô cười xinh xắn: “Anh có ngủ được không? Hay là anh cũng lại uống một chút, dù sao một mình tôi uống cũng không có gì thú vị.”
“Đừng uống nữa, hôm nay em đã uống đủ rồi.”
Lục Kiến Thành vừa nói xong, liền giơ tay ra lấy ly trong tay Nam Khuê, Nam Khuê đương nhiên không chịu ngoan ngoãn đưa cho anh.
Cô né một cái, ly rượu vang vẫn nằm yên vị trong tay cô.
Lần này, Lục Kiến Thành vòng từ đằng sau cô, cầm lấy ly rượu trong tay cô, đồng thời nói: “Đưa cho anh, đừng uống nữa.”
Nam Khuê không đồng ý, cô vẫn giữ chặt chiếc ly.
Lục Kiến Thành nhíu mày đến mức tạo thành nếp hằn trên trán.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Khuê cũng nhăn lại, thể hiện sự tức giận.
Giằng co một hồi, Lục Kiến Thành cuối cùng cũng mở miệng, nhưng giọng điệu không còn nhẹ nhàng như trước, mà đã trở nên rất nghiêm khắc.
“Con gái mà lại uống rượu cả ngày lẫn đêm thì còn ra thể thống gì? Nam Khuê, sau khi ly hôn với anh, em lại sa đọa thành dáng vẻ thế này sao?”
Lục Kiến Thành cũng rất tức giận khi thấy cô uống rượu, một người đang nóng giận, lời nói cũng có phần quá đáng.
Thực ra ngay khi vừa dứt lời anh đã thấy hối hận rồi.
Tiếc là, lời đã nói ra sao có thể rút lại được?
Sa đọa?
Nam Khuê nhắc lại từ đó, cảm nhận cẩn thận.
Đột nhiên, cô cười phá lên: “Thì ra trong mắt anh, tôi lại mang dáng vẻ như thế.”
“Đúng vậy, Lục Kiến Thành, tôi không chỉ tầm thường, mà còn có thể sa đọa, căn bản không phải người cùng một thế giới với anh, anh cao quý như thế, cho nên anh càng nên tránh xa tôi ra, tại sao còn đưa tôi đến nhà anh?”
“Cho nên?” Lục Kiến Thành nhướn mày tức giận nhìn cô: “Anh trơ mắt đứng nhìn Chu Tiễn Nam đưa em về nhà anh ta, Nam Khuê, hay đây chính là điều em muốn? Là anh xuất hiện làm hỏng kế hoạch của em, phá hỏng sự đào hoa của em đúng không?”
Anh nói xong, cười nhạt khinh bỉ.
Nam Khuê cũng cười.
Không chịu nổi nữa mà cười khổ.
Chấm dứt rồi, những lời phủ nhận, cô đã nói quá nhiều lần, nhưng anh chưa bao giờ tin.
Đã vậy, cô chẳng việc gì cần phải phủ nhận điều đó.
“Lục Kiến Thành, anh nói đúng, cứ coi như tôi muốn về nhà với anh ấy thì sao? Anh là ai? Anh dựa vào cái gì mà quản tôi?”
“Tôi đã nói rồi, tốt nhất anh nên tránh xa tôi ra, thế giới tầm thường của tôi không chứa nổi người cao quý như anh đâu.”
Lục Kiến Thành cười nhạt: “Không chứa nổi anh, vậy chứa được Chu Tiễn Nam à?”
“Nam Khuê, anh cảnh báo trước với em, không phải em nghĩ Chu Tiễn Nam chỉ là một cảnh sát bình thường thôi chứ?”
“Anh có ý gì?” Nam Khuê ngước mắt lên nhìn anh.
Lục Kiến Thành không nói nữa.
Nam Khuê bĩu môi: “Vậy cũng chẳng liên quan gì đến anh, dù sao chúng ta cũng đã ly hôn rồi.”
“Ly hôn rồi, anh cũng phải quản em.” Lục Kiến Thành ngang ngược nói.
“Dựa vào cái gì chứ?”
Nam Khuê đương nhiên không hài lòng, khi hai người vẫn còn là vợ chồng, anh dường như không quan tâm đến mọi thứ của cô nhiều như vậy, đến khi đã thành vợ chồng cũ thì lại quản thúc nhất cử nhất động của cô, trên thế gian làm gì có quy định nào như vậy.
“Nam Khuê, cho dù đã ly hôn, thì em vẫn là người nhà họ Lục, em đừng quên, ông nội vẫn luôn muốn nhận em làm cháu gái.”
“Nếu ông nội vẫn còn ở đây, lời hứa này nhất định sẽ được thực hiện, cho nên, chúng ta vẫn là người nhà, anh cũng vẫn có thể quản em.”
Người nhà?
Haha…… Nam Khuê thật muốn cười.
Cô cười nhìn Lục Kiến Thành: “Vậy là, hiện tại danh nghĩa của tôi với anh chính là người nhà sao? Người nhà gì chứ? Em gái sao?”
“Lục Kiến Thành, vợ cũ trở thành em gái, mối quan hệ này thật đáng ngạc nhiên đấy, vậy tôi có phải nên thực hiện nghĩa vụ của người em gái không, khuyên anh mau chóng kết hôn, cưới về nhà một người chị dâu cho tôi?”
Nói xong, bản thân Nam Khuê không nhịn được mà cười.
Đúng vậy, thật buồn cười.
Kết hôn hai năm, cuối cùng lại được mang cái danh “em gái”.
Cô có lẽ chính là người ngốc nghếch nhất trên thế giới này.
“Lục Kiến Thành, tôi nhầm rồi, tôi luôn mắng anh là đồ ngốc, nhưng thật ra kẻ ngốc nhất phải là tôi mới đúng.”
“Tôi thực sự điên rồi mới…”
Một chữ thích sắp buột ra khỏi miệng, cũng may là Nam Khuê đã kịp phản ứng, nhanh chóng rút lại.
Nhưng Lục Kiến Thành lại cố chấp, anh nắm lấy tay Nam Khuê, bước từng bước lại gần, từng bước gặng hỏi: “Mới gì? Em nói rõ ràng đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.